Chương trước
Chương sau
Đường Hạo Nam một người lấy tay che mặt ở cửa phòng phẫu thuật ngồi thật lâu, trong lòng phiền muộn cảm giác thời gian trôi qua cực kỳ dài. Một vị y tá mặc quần áo phẫu thuật vô khuẩn từ phòng mổ bận rộn lao tới, Đường Hạo Nam vươn tay ngăn cô ta lại.

"Phẫu thuật thế nào rồi?" Gắp một viên đạn tại sao lại lâu như vậy, cực kỳ lo lắng, sức chịu đựng đã bào mòn theo thời gian, từng chút ăn mòn vào ngũ tạng lục phủ của anh.

"Anh đừng chắn đường tôi, đạn ghim vào khung xương người bệnh, tôi phải lấy dụng cụ gắp ra." Có chút không kiên nhẫn, hoặc là bởi vì thật sự sốt ruột, y tá kia không quan tâm quay đầu gầm thét với Đường Hạo Nam.

Đường Hạo Nam vội vàng buông tay mình đang cầm lấy tay vị y tá kia, nhìn theo cô ta ở trước mặt mình vội vàng rời đi.

Một người mặc kệ có năng lực bao lớn, tính tình nóng nảy ra sao, đứng trước sống chết, toàn bộ đều đã biến thành mây trôi. Đường Hạo Nam có chút suy sụp đặt mông ngồi ở ghế tựa trên hành lang bệnh viện, anh cảm thấy trước mắt một mảnh tối đen.

Cuộc đời của anh, dừng ở đây, đến cùng lại là kết thúc nửa đời huy hoàng, dần dần bước vào ngõ cụt. Hiện giờ trên người mang trọng tội, tâm huyết nửa đời coi như mất sạch, người con gái bản thân yêu thương không thể do chính mình bảo vệ, toàn bộ chuyện này ở trước mặt anh hiện lên giống như thước phim tua nhanh, anh bỗng nhiên có chút mệt mỏi.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, đèn hành lang phòng phẫu thuật đều đã tắt, chỉ còn lại có một mình anh đứng cô đơn ở hành lang, cả người bị ánh đèn đỏ cửa phòng phẫu thuật chiếu rọi nhìn càng thêm hiu quạnh. Lúc này đèn đỏ ở cửa phòng mổ đột nhiên đổi sang xanh, sau đó Hạ Nhất Nhiễm bị đẩy ra ngoài, hiệu quả gây tê còn không có biến mất, Đường Hạo Nam lập tức từ trên ghế đứng lên, chỉ nhìn đến Hạ Nhất Nhiễm nhắm chặt hai mắt gương mặt tái nhợt.

Trước mắt có chút choáng váng, nhưng một giây cũng không dám chậm trễ đi theo bác sĩ cùng y tá đem Hạ Nhất Nhiễm đẩy vào phòng bệnh.

Y tá dặn dò một chút việc cần lưu ý xong liền rời, chỉ còn lại Đường Hạo Nam một người ngồi ở bên giường Hạ Nhất Nhiễm. Sợ làm cô bị thương, anh không dám vén chăn lên nằm vào cạnh Hạ Nhất Nhiễm, chỉ có thể si ngốc ngồi ở cạnh giường bệnh im lặng nhìn người con gái anh yêu thương nhất đời này.

Cúi đầu, một giọt nước mắt đột ngột rơi xuống lòng bàn tay anh, yên lặng nghẹn ngào. Anh là một người đàn ông, luôn tự cho là đúng nghĩ mình sáng suốt, lại luôn hết lần này đến lần khác bị người mê hoặc, con đã không còn, công ty phá sản, hiện giờ liền ngay cả Hạ Nhất Nhiễm đều đã bị thương, ngoại trừ vô năng, anh không biết nên hình dung chính mình như thế nào.

Vô năng, thật sự là quá vô năng.

Thậm chí lại vẫn bởi vì thất bại hoàn toàn như vậy, cho rằng bản thân có thể rút mình ở lại bệnh viện này không màn sự đời có thể trốn tránh, một cách nghĩ thật sự quá buồn cười mà, để cho người phụ nữ của bản thân một mình gánh vác mọi chuyện, đến nỗi cô bị thương nặng, kỳ thật một súng này nên bắn vào trên người anh không phải sao?

Vươn tay ôm trán mình, anh biết, bản thân đến lúc nên thay đổi rồi.

Giây phút bấm điện thoại gọi Hạ Văn Sơn, Đường Hạo Nam đã quyết định muốn thay đổi tất cả mọi chuyện.

"Alo! Muộn như vậy còn chưa ngủ à!" Lúc Hạ Văn Sơn nghe điện thoại, giọng vẫn đinh tai nhức óc như tiếng chuông như cũ.

"Uh"m, chuyện của tôi, có tiến triển gì hay không."

"Ai da! Anh còn biết hỏi chuyện của anh rồi à, tôi còn tưởng rằng anh đã chuẩn bị phủi tay mặc kệ rồi đấy!" Hạ Văn Sơn cũng không có ý trêu chọc, nhưng nghe vào trong tai Đường Hạo Nam lại không thể nghi ngờ chính là một loại châm chọc.

Đường Hạo Nam trầm mặc, Hạ Văn Sơn tiếp tục nói tiếp.

"Có phần tiến triển, tôi tra được Lệ Áo người này, cô ta lúc ở Mỹ là một Trùm Ma Túy, là thông tin từ nguồn nội bộ cấp cao truyền ra. Nhưng mà Lệ Áo khoảng hai năm trước đã bị bắt rồi. Theo tin tức từ cục điều tra Liên Bang Mỹ cung cấp, bởi vì Lệ Áo ở trong tù mang thai, cục cảnh sát phụ trách giam giữ sợ phiền phúc nên đã thả Lệ Áo, thành giam tại ngoại chờ xét xử sau, nói trắng ra là, cũng giống như tình hình hiện tại của anh vậy."

Đường Hạo Nam xiết chặt mày. "Một người ngoại giam chờ xét xử, sao có thể tiếp nhận công ty, hơn nữa ký tên lên hợp đồng."

"Đây là vấn đề mấu chốt hiện tại, chính là bởi vì Lệ Áo không có quyền lợi công dân, nói cách khác, cô ta đại diện Công Ty Bách Đại Lợi căn bản chính là giả, văn kiện các người ký tên không có bất cứ hiệu lực pháp luật gì, Công Ty Bách Đại Lợi hợp tác với anh, chỉ là một đồ giả mạo thôi."

Đường Hạo Nam nghe, lại cảm thấy được bên trong câu nói này có rất nhiều điểm đáng ngờ, nếu Lệ Áo không phải đại hiện hợp pháp của Công Ty Bách Đại Lợi ở Trung Quốc, vậy sao có thể giăng cờ Công Ty Bách Đại Lợi rêu rao khắp nơi, dù sao Bách Đại Lợi cũng không phải một công ty nhỏ, lơ là trong việc này là không khả năng. "Chúng ta hiện tại điều tra chủ yếu là chủ tịch của công ty Bách Đại Lợi, người kia hiện tại đã đến Trung Quốc, là vì điều tra chuyện Lệ Áo."

"Uh"m." Đường Hạo Nam trầm trầm đáp lại, trong đầu đã mơ hồ có một tia rõ ràng, muốn bắt được, lại trơn tuột vụt mất.

Hạ Nhất Nhiễm trên giường bệnh xiết chặt mày phát ra một tiếng ưm, Đường Hạo Nam vội vàng cúp di động trong tay.

"Nhiễm Nhiễm, em tỉnh rồi, cảm giác thế nào."

Xoay người gọi cuộc điện thoại, Hạ Nhất Nhiễm trên trán đã chảy ra một tầng mồ hôi.

Nói thật, cô là vì sau khi thuốc tê mất đi hiệu lực cả người đau nhức đến tỉnh lại, nhưng vì không cho Đường Hạo Nam tự trách, vẫn là cố gắng cắn răng tự chịu đựng lắc lắc đầu, nhìn chung quanh phòng bệnh một vòng, lại phát hiện vị trí phòng bệnh của mình cũng không phải phòng bệnh Đường Hạo Nam.

"Nini đâu?" Cô rõ ràng nhớ trước khi cô đến bệnh viện, Nini phát ra một tiếng trong trẻo khóc gọi cô, tiếng khóc kia vang dội như vậy, cho nên trong lúc hôn mê đều đã vang vọng bên tai cô, mãi đến lúc tỉnh lại, liền khẩn cấp muốn nhìn xem Nini hiện tại thế nào rồi.

"Nini bị Hạ Cận Nghiêu mang đi, xem ra đã khôi phục rất tốt, chính là vẫn bị chút kinh sợ, ngày mai trời vừa sáng liền mang theo Nini đi kiểm tra lại."

"Uh"m." Yếu ớt đáp lại một tiếng, Hạ Nhất Nhiễm lại một lần nữa mỏi mệt đóng lại hai mắt.

Trong vết thương đau thấu xương, cô chỉ có nhắm mắt lại cắn chặt răng mới có thể ngăn cản, lúc yếu ớt nhất, cô vươn ra hqi tay, hơi thở yếu ớt hướng Đường Hạo Nam tố khổ. " Anh Hạo Nam, có phần đau, anh tới ôm em một cái."

Dáng vẻ bất lực kia, giống như là một cái búa tạ hung hăng gõ trên trái tim Đường Hạo Nam, thể xác và tinh thần đau nhức, run rẩy xốc lên chăn trên giường bệnh Hạ Nhất Nhiễm, anh chậm rãi nằm vào, rồi hai tay đan xen, nhẹ nhàng đem thân thể nhỏ mảnh để cho anh ngày nhớ đêm mong này ôm vào trong lòng mình, giọng khàn khàn trầm thấp.

"Rất đau đúng không, Nhiễm Nhiễm." Đã nói không nên lời những lời kích động, giờ phút này, đều là muốn đem thân thể khiến anh mong nhớ ngày đêm này ôm vào lòng mình, nhưng mà lại tuyệt không nghĩ tới, khi anh thật sự đem thân thể này ôm vào trong lòng mình, thực ra là loại tình huống này.

Sự nghiệp anh thất bại, cô toàn thân là vết thương.Hạ Nhất Nhiễm vừa muốn trả lời Đường Hạo Nam chính mình không đau, đột nhiên phát hiện khóe mắt anh có lệ, vươn tay dùng đầu ngón tay ẩm ướt mồ hôi lạnh lau đi khóe mắt anh thấm ướt.

"Sao lại khóc chứ? Anh kiên cường nhất không phải sao?"

Nước mắt tuy không có tràn ra hốc mắt, nhưng mà Hạ Nhất Nhiễm vẫn lại rõ ràng thấy được đáy mắt anh bi thương.

"Có cái gì không thể chứ? Giống như là anh trước kia luôn cảm thấy chính mình không gì làm không được, cuối cùng không phải là thua vì cuồng vọng tự đại sao, hiện tại hai bàn tay trắng cũng là đáng đời." Bất đắc dĩ cười khổ, anh có chút tự giễu thừa nhận toàn bộ chuyện này đều là bởi vì chính mình cuồng vọng tự đại, bởi vì cho tới bây giờ đều là thuận buồm xuôi gió đi lên, cho nên từ đầu không làm đến nơi đến chốn, mãi đến khi thua thành bộ dạng như hiện giờ, vẫn còn không muốn thừa nhận đó là bởi vì sai lầm chính mình.

Kỳ thật chỉ là chết vì sĩ diện mà thôi.

Hạ Nhất Nhiễm quả thật là không ngờ Đường Hạo Nam vẫn luôn cực kỳ sĩ diện vậy mà có thể nói ra lời tự xét như vậy. Sau khi quá kinh ngạc, lại càng mạnh ôm chặt tấm lưng không tính dày rộng nhưng cũng không quá gầy gò của Đường Hạo Nam, chậm rãi thở dài một tiếng, trong bất đắc dĩ cùng thương tiếc còn mang theo một phần thoải mái.

"Không có việc gì, đều đã qua đi, trải qua nhiều chuyện như thế, em hiện tại không tham vọng gì lớn lao, em chỉ mong anh cùng bọn nhỏ đều khỏe mạnh vui vẻ, một nhà bốn miệng chúng ta, sống những ngày tháng bình dị là tốt rồi."

Nói xong, đau đớn lại kéo tới, Hạ Nhất Nhiễm cảm thấy chính mình toàn thân không còn sức lực, tầm mắt cũng từ từ mơ hồ, cô cũng không biết mình là vì thể lực cạn kiệt mà mỏi mệt, hay là vì thiếu máu quá nhiều lại hôn mê lần nữa.

Trong mơ hồ giống như nghe được tiếng anh Hạo Nam gọi tên cô?

"Uh"m?" Từ trong hơi thở phát ra một tiếng hừ nhẹ, Hạ Nhất Nhiễm từ từ nhắm hai mắt ngẩng đầu, răng môi lúc này lại đụng tới một cái hôn sâu, hương vị bạc hà quen thuộc của người đàn ông rõ ràng đập vào mặt, nụ hôn trằn trọc ma mị bởi vì cách xa nhau đã lâu mà có vẻ có chút xa lạ.

Hạ Nhất Nhiễm rõ ràng nghe được Đường Hạo Nam hít thở càng dày đặc, cảm giác được thân thể anh đã căng thẳng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Miệng vết thương có chút đau, hơi thở vốn dĩ đã không quá an ổn bị nụ hôn sâu mạnh mẽ cướp đoạt dưỡng khí, cho dù trong lòng vẫn vô cùng lưu luyến, Hạ Nhất Nhiễm cũng không thể không rên nhẹ kết thúc cái hôn này.

Thân thể người đàn ông chuyển đi, đôi môi cũng đã dứt ra, để lại cho cô không gian hít thở, ngăn cản tình triều cùng đau đớn xâm lấn.

Hạ Nhất Nhiễm từng ngụm từng ngụm thở dốc, nhìn dáng vẻ cô đau đớn như vậy, Đường Hạo Nam trong lòng lại một lần nữa bị hối hận chiếm lấy.

"Nhiễm Nhiễm, em không sao chứ, anh có phải lại làm đau em rồi hay không."

Không có, Hạ Nhất Nhiễm vô lực xua tay, đã ngay cả nói chuyện cũng cảm thấy được xa xỉ, kỳ thật cô cũng rất lưu luyến nụ hôn của anh, chỉ là đầu óc lúc nãy có chút choáng váng lúc này giống như càng thêm choáng váng rồi.

Chậm rãi nhếch miệng, Hạ Nhất Nhiễm thỏa mãn cười, mồ hôi lạnh trên mặt lại càng thêm dày. "Em mệt quá, anh Hạo Nam em muốn ngủ một giấc."

Hao hết khí lực cả người nói xong, Hạ Nhất Nhiễm rốt cục khống chế không nổi nhắm nghiền mắt, trước mắt mơ mơ màng màng một mảnh hỗn độn.

Mà trong một mảnh hỗn độn đó, cô lại một lần nữa cảm nhận được ôm ấp của người đàn ông, bên tai mơ màng vang lên giọng người đàn ông.

"Nhiễm Nhiễm, chúng ta kết hôn đi. Không cần lại kéo dài nữa rồi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.