Chương trước
Chương sau
Đường Hạo Nam đã chạy tới, Hạ Nhất Nhiễm cũng không dám chậm trễ bước nhanh hướng bên kia đi tới. Tiếng tranh cãi càng thêm kịch liệt rồi.

"Tô Tiểu Quả, em giả vờ thanh cao cái gì, còn không phải bỏ thuốc gạt tôi lên giường à!" Ngày đó nếu không phải bị bỏ thuốc, anh ta làm sao có thể mơ mơ hồ hồ lên giường cùng cô, để cho anh ta cảm thấy đáng xấu hổ nhất chính là, nhiều năm như thế, anh ta vậy mà lại vẫn đối tư vị mất hồn đêm hôm đó nhớ mãi không quên.

Tư vị dịu ngọt kia, để cho anh ta một lòng nhớ mãi nhiều năm như thế.

"Bốp!" Tiếng tát tay thanh thúy không lưu tình chút nào đánh vào trên mặt của anh ta.

"Kha Dịch Thần, anh chính là tên cặn bã! Anh cút cho tôi! Đời này cũng không đừng lại bám lấy tôi!" Tô Tiểu Quả như người điên gào lên, giọng đều đang run run.

Hạ Nhất Nhiễm vừa mới đi tới, liền thấy được một màn này. Hai người chính đang tại đầu bậc thang cải vả.

"Tiểu Quả, lại đây." Hạ Nhất Nhiễm dang ra hai tay, Tô Tiểu Quả mạnh mẽ lao tới. Đem Tô Tiểu Quả kéo đến phía sau, Hạ Nhất Nhiễm ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mắt này.

Mặt người dạ thú, bên ngoài xem ra áo mũ chỉnh tề, không thể tưởng được vậy mà đối Tô Tiểu Quả làm nhiều việc xấu như thế.

"Mau cút, hiện tại đi còn kịp, đừng chờ đến khi tôi để cho anh Hạo Nam đối phó anh, bà già La Kỳ kia, sợ là bảo vệ không được anh rồi!" Hạ Nhất Nhiễm chán ghét nhìn Kha Dịch Thần.

"A! Hạ Nhất Nhiễm, em cho rằng tôi không biết sao? Đường Hạo Nam anh ta đã mắc bệnh AIDS rồi! Anh ta hiện tại một khi xuất hiện tại Đế Cảnh, còn không biết gây cho Đế Cảnh bao nhiêu phiền toái, đối phó tôi? Vẫn lại là trước hết nghĩ làm sao bảo vệ chính mình đi! Hạ Nhất Nhiễm, em thì sao? Em có mắc bệnh AIDS hay không." Lời Kha Dịch Thần nói, so với Đường Hạo Nam xấu miệng thường ngày vẫn còn ác độc.

"Đi chết đi!" Đường Hạo Nam xông lên, một nắm tay hung hăng nện ở trên mặt Kha Dịch Thần.

Anh ta vũ nhục người nào? Vũ nhục vợ Đường Hạo Nam anh, lần này cho dù Tô Tiểu Quả không cầu xin anh, anh cũng sẽ không bỏ qua tên cặn bã này!

"Đường Hạo Nam, anh bây giờ còn nghĩ chính mình là thiên chi kiêu tử cao cao tại thượng trước kia? Anh lập tức liền mất hết tất cả thành chuột chạy qua đường rồi!" Ăn trọn một đấm của Đường Hạo Nam, Kha Dịch Thần cũng không tức giận, ngược lại là khách khách nở nụ cười.

"Ha ha, Đường Hạo Nam, anh liền chờ chết đi!"

"A! Tiểu Quả!" Vừa rồi chỉ chú ý tới Đường Hạo Nam cùng Kha Dịch Thần cải nhau, cho nên căn bản không có phòng bị Kha Dịch Thần sẽ đột nhiên hướng về phía Tô Tiểu Quả ở sau lưng cô xông đi tới. Hạ Nhất Nhiễm theo bản năng vươn tay đi ngăn chặn anh ta, lại bị Kha Dịch Thần trở tay đẩy một cái.

Thân thể, hướng về phía cầu thang ngã nhào!

"Nhiễm Nhiễm!" Hai cái bóng dáng, đều đã hướng về Hạ Nhất Nhiễm lao tới.

"Tô Tiểu Quả, em quay trở lại cho tôi!" Kha Dịch Thần hung tợn túm chặt cổ tay Tô Tiểu Quả.

"Em không sao chứ." Đường Hạo Nam vươn tay vững vàng đón được Hạ Nhất Nhiễm, bất chấp Tô Tiểu Quả cùng Kha Dịch Thần đang cải nhau, khẩn trương cực kỳ."Đi, chúng ta lại đi phòng siêu âm kiểm tra một lần." Bàn tay to lớn túm chặt cổ tay Hạ Nhất Nhiễm muốn đi.

"Đừng..." Tô Tiểu Quả hiện tại cùng Kha Dịch Thần ở trong này dây dưa không rõ, cô làm sao có thể đi.

Bên kia, Kha Dịch Thần cùng Tô Tiểu Quả hai người bởi vì cãi nhau, đã ở trên bậc thềm cầu thanh giằng co xô đẩy cùng một chỗ.

Lúc Hạ Nhất Nhiễm quay đầu, đồng tử mạnh mẽ tan rả, mở rộng."Tiểu Quả!"

Đường Hạo Nam vươn tay, lại chỉ chạm đến một mảnh góc áo Tô Tiểu Quả. Toàn bộ tới quá đột nhiên.

Hạ Nhất Nhiễm trơ mắt nhìn Tô Tiểu Quả ở trước mặt mình, từ trên cầu thang, lăn xuống!

"Tiểu Quả!" Hạ Nhất Nhiễm hướng dưới bậc thang chạy xuống, bị Kha Dịch Thần chặn lại.

Kha Dịch Thần cướp đoạt trước một bước, lao tới phía trước ôm lấy Tô Tiểu Quả.

Tô Tiểu Quả đầu bị đụng trúng, máu tươi dính đầy mặt, nhìn thấy ghê người.

"Kha Dịch Thần! Anh đem Tiểu Quả cho tôi, anh là đồ cặn bã, là anh đem Tiểu Quả từ trên cầu thang đẩy xuống!" Tức giận rất nhiều,lại càng thêm đau lòng.

Kha Dịch Thần vẻ mặt từ hung hăn, dần chuyển thành đau lòng, xen lẫn tự trách.

Trong tiềm thức, Hạ Nhất Nhiễm căn bản cũng không tin hai loại cảm xúc này sẽ xuất hiện trên người Kha Dịch Thần.

"Bác sĩ! Bác sĩ!" Hạ Nhất Nhiễm quay đầu đi tìm bác sĩ, Kha Dịch Thần ôm Tô Tiểu Quả đi theo phía sau cô.

Đèn phòng cấp cứu đỏ lên chiếu một mảnh đỏ rực trên người trên mặt người đứng chờ bên ngoài. Hạ Nhất Nhiễm muốn đi tìm Kha Dịch Thần tính sổ, bị Đường Hạo Nam giữ chặt. "Muốn tìm anh ta tính sổ hay không, vẫn là phải xem ý tứ Tô Tiểu Quả."

Hạ Nhất Nhiễm mấp máy môi, có chút tức giận, lại không thể làm gì, chỉ có thể ngồi đàng hoàng tại bên ngoài phòng phẫu thuật đợi kết quả.

Cửa phòng phẫu thuật cạch một tiếng mở ra, bác sĩ vừa gỡ khẩu trang xuống vừa đi ra.

"Toàn thân nhiều chỗ gãy xương, não chấn động nhẹ, tôi đã bó bột cố định cho cô ấy, lát nữa sẽ có y tá chuyên môn đẩy người bệnh trở về phòng bệnh, bột thạch cao không được tùy tiện tháo dỡ, chú ý tĩnh dưỡng. Không nên đụng nước."

Tô Tiểu Quả sắc mặt tái nhợt bị đẩy ra từ phòng phẫu thuật. Kha Dịch Thần vội vàng chạy tới."Tiểu Quả, thực xin lỗi, anh không phải cố ý đẩy em xuống."

"Anh cút đi!" Tô Tiểu Quả chỉ cảm thấy mí mắt cực kỳ nặng nề, căn bản là không mở ra được, từng đợt choáng váng cùng cảm giác buồn nôn ùn ùn kéo tới, giống như lúc cô bị nôn nghén thời điểm, ký ức, hiện thực, trùng điệp cùng một chỗ, như là máy xay thịt, liên tiếp cắn nát lòng của cô.

Đời này không bao giờ gặp lại không tốt sao! Thời gian sẽ khép lại vết sẹo, cô cũng không nghĩ tới anh ta là ở góc bể hay vẫn lại là chân trời, tại sao vẫn còn xuất hiện tại cạnh cô quấy rầy cô.

Không vui không buồn, chỉ là cảm thấy rất phiền chán. Chỉ muốn cho người này từ trước mặt cô biến mất.

"Tiểu Quả..." Kha Dịch Thần giọng nghẹn ngào khẩn cầu.

"Anh cút đi! Tôi bảo anh cút đi anh có nghe thấy không!" Tô Tiểu Quả tuyệt vọng nhắm mắt lại, nước mắt từ khóe mắt giàn giụa chảy ra.

"Được được được, anh đi, em chú ý thân thể." Kha Dịch Thần giơ lên hai tay, nhìn xe đẩy Tô Tiểu Quả cách chính mình càng ngày càng xa.

Sợ Hạ Nhất Nhiễm bị đụng trúng, Đường Hạo Nam từ đầu đến cuối đều đem Hạ Nhất Nhiễm vòng ở trong ngực. Chậm rãi đi theo bên cạnh xe đẩy Tô Tiểu Quả.

"Nhiễm Nhiễm." Tô Tiểu Quả suy yếu mở miệng.

"Chị ở đây."

"Chị đưa em đi đi, tìm một thôn trang xa xôi ở nước Mỹ, để cho em yên tĩnh sống qua ngày, có được hay không." Tô Tiểu Quả giọng điệu mỏi mệt, mỏi mệt làm người thương tiếc.

Không ai biết, cô hiện tại nhắm mắt lại, trong đầu toàn bộ đều là những chuyện chính mình cùng Kha Dịch Thần từng trải qua. Năm tháng không lâu, sao lại có thể ẩn dấu nhiều đau xót như vậy.

Một đứa bé, một đoạn tình, một loại thương tâm, liền không thể im lặng chìm xuống sao?

"Được." Nghe được Hạ Nhất Nhiễm đồng ý với mình, Tô Tiểu Quả mới chậm rãi gợi lên khóe miệng. Không quá khứ. Không thời gian thương tâm.

"Hạ tổng, Đường tổng, tôi đã mua một cái nông trường ở Anh quốc, bởi vì lúc trước Tô tiểu thư từng sống ở Anh quốc một đoạn thời gian, cho nên các loại thủ tục đầy đủ hết, xin hỏi muốn mua vé máy bay ngày nào." Hứa Thành đẩy cửa đi tới.

"Liền hôm nay đi." Tô Tiểu Quả mỏi mệt mở miệng.

"Em điều dưỡng cho khỏe rồi hãy đi." Hạ Nhất Nhiễm có chút lo lắng. Trạng thái Tô Tiểu Quả hiện tại, làm sao có thể đi máy bay rời khỏi.

"Chờ em khỏe lên, sợ là đi không được nữa, liền hôm nay đi." Tô Tiểu Quả ngữ khí hơi vội vàng. Cô không muốn lại cùng người đàn ông kia tiếp tục vướng mắc, hiện tại chỉ cần người kia xuất hiện ở trước mặt cô, cô sẽ nhớ tới đứa con đã chết đi của mình, nhớ tới ngày La Kỳ đã từng cho chính mình khuất nhục!

"Vậy được rồi, Hứa Thành anh sắp xếp giúp em ấy một chút, mau chóng sắp xếp đưa em ấy đi." Sau khi Hạ Nhất Nhiễm dặn dò xong liền kéo Đường Hạo Nam từ phòng bệnh đi ra.

"Đường Hạo Nam, cơ thể của em cũng tĩnh dưỡng được khá tốt rồi, đợi chuyện Tô Tiểu Quả xử lý xong, chúng ta trở về Sùng Xuyên đi."

"Được, vậy thì trở về đi."

Sân bay.

"Tô Tiểu Quả, qua bên đó, phải chăm sóc tốt chính mình, Đường Hạo Nam toàn bộ đều đã sắp xếp tốt cho em, em cứ việc yên tâm." Sắp đến lúc chia xa, vẫn lại là nhịn không được đỏ hốc mắt.

"Kỳ thật toàn bộ Sùng Xuyên, người em không nỡ nhất cũng chỉ có chị thôi." Tô Tiểu Quả nhịn không được vươn tay đi ôm Hạ Nhất Nhiễm.

"Không sao cả, chị còn có thể đến thăm em không phải sao? Không cần làm cho chính mình buồn bực không vui." Hạ Nhất Nhiễm hiện tại lòng cũng chua xót, nước mắt đều đã ở trong hốc mắt mặt đánh chuyển.

Muốn để cho Tô Tiểu Quả bình bình thản thản tiêu sái, nước mắt cô, tuyệt đối không thể rơi xuống.

Đường Hạo Nam ở phía sau nhẹ nhàng vuốt vuốt lưng cô, Hạ Nhất Nhiễm quay đầu, mỉm cười ý bảo chính mình không có việc gì, chỉ là Tô Tiểu Quả, rời đi như vậy, liền thật sự có thể sạch sẽ dứt khoát tránh được trận kiếp số này sao?

"Nếu Kha Dịch Thần tìm đến em, bám lấy em, nhất định phải nhớ nói cho chị biết." Vẫn lại là lo lắng, Hạ Nhất Nhiễm cuối cùng dặn dò.

"Được, em chờ chị đến thăm em." Có chút miễn cưỡng nở nụ cười một phen, Tô Tiểu Quả bị đẩy hướng cửa đăng kí.

Nhìn bóng lưng Tô Tiểu Quả, Hạ Nhất Nhiễm làm sao cũng đều đã cảm thấy được, cô cùng Kha Dịch Thần vướng mắc, hẳn không vô cùng đơn giản liền kết thúc như vậy.

"Hạ tổng, Đường tổng, vé máy bay của hai người đã lấy xong, máy bay tại một giờ sau khi cất cánh." Hứa Thành nhắc nhở.

"Biết rõ. Hứa Thành cậu là nhớ vợ mình rồi đúng không, hưng phấn như thế." Đường Hạo Nam tâm tình cũng không tệ, nhịn không được trêu chọc Hứa Thành.

"Là có phần sốt ruột rồi." Hứa Thành ha ha cười, vươn tay xoa xoa tóc. Hạ Nhất Nhiễm cười dựa vào trong lòng Đường Hạo Nam. Thật tốt, có anh, có các con, năm tháng yên bình tốt đẹp, toàn bộ cực khổ đều đã kết thúc, cô cuối cùng có thể sống ngày tháng hạnh phúc thuộc về chính mình rồi.

Lúc này Hạ Nhất Nhiễm đang đắm chìm trong vui vẻ hạnh phúc nào biết đâu rằng, kế tiếp chính mình đem sẽ đối mặt đủ loại trắc trở, đang ở Sùng Xuyên chờ cô.

Còn chưa lên máy bay, Hạ Cận Nghiêu liền gọi điện thoại đến.

"Nghe nói anh hôm nay liền muốn trở về, em đã vì anh chuẩn bị tiệc tẩy trần, mấy giờ xuống máy bay, em ra sân bay đón anh."

Thằng nhóc này, tin tức trái lại rất chuẩn.

"Vợ tôi thai vị không ổn, không đi." Đường Hạo Nam trực tiếp cự tuyệt, một chút thể diện cũng chưa để lại cho Hạ Cận Nghiêu.

"Tin tức Đường tổng mắc bệnh AIDS hiện tại đúng là phong ba lan truyền toàn thành, nếu là không muốn bị phóng viên chặn ở dưới lầu nhà các người mà nói, tốt nhất vẫn lại là tới tham gia tiệc tẩy trần của em đi." Hạ Cận Nghiêu cười xấu xa, căn bản là mặc kệ thái độ Đường Hạo Nam có nghiến răng nghiến lợi hay không. Hạ Cận Nghiêu hi hi ha ha nói xong lời chính mình cần nói liền cúp điện thoại.

"Xuống máy bay, anh để cho Hứa Thành đưa em về căn hộ, Hạ Cận Nghiêu bên kia chuẩn bị một bữa tiệc tẩy trần cho anh, chắc là sớm đã có phóng viên đợi ở nơi đó, em thân thể không tốt, vì tránh để bị đụng đến đụng lui, trước hết cùng Hứa Thành trở về đi."

"Đựợc." Hạ Nhất Nhiễm gật đầu đồng ý."Vậy chính anh tự mình cẩn thận một chút."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.