Chương trước
Chương sau
Bởi vì là ban đêm, cho dù hệ thống camera có tinh vi cỡ nào cũng không quay lại rõ ràng khuôn mặt thật sự của bóng người kia.

Đường Hạo Nam thông qua hình ảnh theo dõi, chỉ có thể nhìn đến một bóng dáng màu đen, theo hình thể đoán được, hẳn là phụ nữ không sai.

Trong ánh sáng mờ nhạt, anh dựa ở trong ghế, híp mắt, có vẻ đăm chiêu, ngón tay của tay phải ở trên mặt bàn đá cẩm thạch, nhẹ nhàng mà gõ gõ.

Đồng Y Mộng, vẫn là nỗi ám ảnh trong lòng anh, một ngày tìm không thấy cô ta, trong lòng anh vẫn có bất an.

Trong tiềm thức cũng hiểu được, Đồng Y Mộng còn chưa chết, sẽ vẫn đi ra ngoài tác quái!

"Đường Hạo Nam!"

Hạ Nhất Nhiễm truyền giọng đến, anh lập tức đứng dậy, nhanh chóng ra khỏi thư phòng, lúc trở lại phòng ngủ, chỉ thấy cô bọc chăn ngồi ở trên giường, một vẻ cực kỳ bất lực, sợ hãi.

"Xảy ra chuyện gì?!"

"Anh đi đâu vậy hả?!" Cô kích động hỏi lại, trong giọng nói chứa tức giận, Đường Hạo Nam vội vàng lên giường, Hạ Nhất Nhiễm lập tức nhào vào trong lòng anh.

"Mới nhận được một hộp thư quan trọng! Gặp ác mộng rồi sao?" Anh ôn nhu hỏi, mặt mỉm cười.

Cô hiện tại cực kỳ ỷ lại vào anh, điểm ấy, dạy anh hết sức vui mừng.

"Không có! Vừa tỉnh ngủ, anh không ở đây, trong lòng hoảng, sợ hãi! Sau này nửa đêm không được ra ngoài!" Hạ Nhất Nhiễm không chút nào che dấu nói, cùng giường chung gối đã hơn hai tháng, đối với anh sớm đã sản sinh ỷ lại.

Đường Hạo Nam vuốt ve tóc của cô, "Được, không đi! Tiếp tục ngủ, anh ôm em ngủ!"

Nói xong, kéo chăn, Hạ Nhất Nhiễm nằm nghiêng, dựa vào trong lòng anh.

Bên ngoài là đêm đông rét lạnh rét thấu xương, trong ổ chăn, có anh ở đây, ấm áp giống lò lửa, ngửi hương vị thành thục nam tính trên người anh, cô trong lòng vốn còn bất an kinh hoảng, từ từ trở nên kiên định.

Chỉ chốc lát sau, lại ngủ thiếp đi.

Đường Hạo Nam đợi sau khi cô ngủ, mới an tâm ngủ, dù như thế nào, anh cũng sẽ không lại làm cho mẹ con bọn họ bị Đồng Y Mộng xúc phạm nữa.

Hạ Nhất Nhiễm sáng sớm hôm sau thức dậy liền đi cửa, cẩn thận tìm kiếm một lần, không thấy có cái dị dạng gì.

Biệt thự nằm trong khu nhà cấp cao ẩn cư của trung tâm thành phố, người xung quanh ở rất thưa thớt, buổi tối ngoại trừ trộm, còn có người nào có khả năng tới?

Đường Hạo Nam từ trong nhà đi ra, từ phía sau ôm chặt cô, Hạ Nhất Nhiễm hoảng sợ, trước mắt hơn một cái tiền lì xì, "Đây, đưa cho em tiền mừng tuổi, đừng ngại ít!"

Tiền mừng tuổi...

Cô ngu ngơ nhìn, ngược lại, có cảm giác bị cưng chiều, cũng nghĩ tới trước đây, ngày lễ ngày tết, Cố Tú Vân đến tiền mừng tuổi cũng không cho cô.

Ngược lại là Đường Hạo Nam, hàng năm đều cho cô một cái bao lì xì.

Anh vốn là công tử nhà giàu có, không thiếu tiền bạc.

Hốc mắt hồng hồng, mũi cay cay, cô tiếp nhận, mở ra, bên trong vậy mà lại là 999 đồng.

"Keo kiệt." Anh là tổng giám đốc lớn, 999 đồng, đương nhiên tính ít, còn tưởng rằng sẽ cho tấm chi phiếu ấy.

Nhưng mà 999, là có hàm nghĩa, cô biết.

Thiên trường địa cửu...

"Sang năm lại cho em bao bao lớn, ok?" Anh không giải thích, cũng chưa nói câu gì cảm động gì, Hạ Nhất Nhiễm gật đầu.

Sang năm, bọn họ còn có thể cùng một chỗ sao?

"Đúng rồi, anh có xem băng theo dõi chưa, tối hôm qua tới cùng có người hay không? Em có chút sợ hãi, hiện tại bọn buôn người nhiều lắm!" Hạ Nhất Nhiễm xoay người, nghiêm túc hỏi, trong lòng lại vẫn không nỡ.

Đường Hạo Nam mỉm cười, "Không phải bốn phía đều có máy báo nguy sao? Hai đứa nhỏ cả ngày đều đã ở trong phạm vi tầm mắt chúng ta, sợ cái gì?"

"Vẫn lại là cẩn thận một chút thì tốt hơn! Làm cha mẹ, chuyện lo lắng nhất chính là các con..." Cô lo lắng nhất chính là bọn buôn người, những thứ khác thật không nghĩ nhiều.

Hai đứa nhỏ chính là mạng sống của cô, anh rất rõ ràng.

"Là phải cẩn thận, nhưng mà cũng không nên tự kiềm chế dọa chính mình! Cha anh gọi điện thoại đến, bảo chúng ta hôm nay về nhà ăn bữa cơm, đi không?" Đường Hạo Nam ôn nhu nói.

"Đi chứ! Đây là nên mà! Năm mới rồi, nên đi chúc tết trưởng bối!" Cô vội vã nói, "Em liền không cần đi, anh mang William đi thì tốt rồi!"

"Tại sao?" Anh không vui nhíu mày.

"William là cháu nội của bọn họ, em là gì của họ?" Cô chua xót nói, ám chỉ chính mình cùng anh, không danh không phận.

Cô ý tứ này để cho Đường Hạo Nam nghĩ sai cho rằng, cô là không muốn thừa nhận quan hệ với anh.

"Em không đi cũng phải đi!" Không vui quẳng xuống những lời này, anh nhanh chóng đi vào cửa rồi!

Hạ Nhất Nhiễm sửng sốt.

Dựa vào cái gì?!

Trong lòng ủy khuất, cảm thấy anh cực kỳ không hiểu chuyện, không cho cô danh phận, lại vẫn đối cô khoa tay múa chân!

Nhưng mà, vẫn lại là đi, Nini cũng bị mang đến rồi.

- -

Nhà lớn Đường gia hiện tại so với trước kia muốn lớn hơn nhiều, Đường Hạo Duyệt sớm lập gia đình, không ở nhà, trong nhà chỉ có người già.

Lục Uyển Thu đều cho hai đứa nhỏ bao lì xì, cũng cho Hạ Nhất Nhiễm một bao rồi.

"Người khách khí rồi." Cô nhận lấy, đối mặt người mẹ chồng đã từng đối chính mình vô cùng hà khắc, trong lòng cô cũng là trăm mối cảm xúc ngổn ngang, không oán, nhưng mà, cũng không thân thiết được, vẫn lại là cực kỳ khách sáo.

"Cần phải vậy. Nhất Nhiễm, mấy năm nay, khổ con rồi." Lục Uyển Thu thành khẩn nói, giọng có phần khàn khàn.

Cô lắc đầu, "Qua năm mới, chuyện cũ không cần nhắc tới nữa. Bác trai đang làm sủi cảo sao? Con đi xem!"

Nói xong, vội vàng tránh ra rồi.

Cô cùng Đường Hậu Đức vẫn thân thiết hơn chút, Đường Hậu Đức luôn luôn là đứng về phía cô.

"Mẹ, cậu hai ngày này không liên hệ người?" Đường Hạo Nam đi tới, hướng Lục Uyển Thu hỏi.

"Không có, giống như đi nơi khác, đón tết cũng chưa về, xuất quỷ nhập thần, làm ông ngoại con tức đến bệnh, thu xếp sang tháng để cho nó đi xem mắt." Lục Uyển Thu buồn bực nói, "Đúng rồi, Hạo Nam, chuyện của con cùng Nhất Nhiễm ra sao rồi? Đều đã cùng một chỗ, sao vẫn còn không phục hôn?"

Lục Uyển Thu nhỏ giọng hỏi.

"Lão phu nhân, người cho rằng, người con dâu này con muốn cưới liền cưới được sao? Vậy còn phải xem người ta có vừa ý hay không!" Anh trầm giọng nói.

"Đều đã ở chung với con rồi, sao còn không vừa ý? Mẹ thấy là con ngu dốt!" Lục Uyển Thu hướng anh trách cứ nói.

Đường Hạo Nam đi tới.

Một thoáng chốc, Khương Dư Hằng xuất hiện rồi...

Người xấu hổ nhất, chính là Lục Uyển Thu rồi.

Nhưng, Đường Hậu Đức trước cũng đã nói chuyện với bà, nói ông thời gian không còn nhiều lắm, trước lúc lâm chung muốn nhìn hình ảnh một nhà đoàn tụ một chút, hi vọng bà có thể thành toàn.

Đã nhiều năm như vậy, Lục Uyển Thu đương nhiên tiêu tan rồi.

Nhận quà Khương Dư Hằng đưa đến.

"Đây là Duệ Duệ đi?"

"Đúng! Tên tiếng Anh kêu William!" Hạ Nhất Nhiễm hướng Khương Dư Hằng nhiệt tình nói, Đường Hạo Nam không lên tiếng.

Thái độ vừa không nhiệt tình, cũng không lãnh đạm.

"Nini?"

"Con chào bác!" Nini nhìn Khương Dư Hằng, ngọt ngào nói, Khương Dư Hằng đưa cho cô bé một bao tiền lì xì, hâm mộ nhìn hai đứa nhỏ này...

Lớn tuổi, liền khát vọng an bình, khát vọng trẻ con quấn đầu gối vui vẻ cười đùa, nhưng Khương Dư Hằng anh, như cũ cô đơn một mình.

Nhìn ra được Khương Dư Hằng cực kỳ thích trẻ con, một mực cùng Nini chơi đùa, mà William vẫn lại là lạnh lùng, bạn thân nhất của cậu bé là Đại Hoàng, Nini bình thường cũng không thể cùng cậu bé chơi chung, cậu bé ghét bỏ Nini ngu dốt.

Hạ Nhất Nhiễm cùng hai người già đang làm sủi cảo, thường thường nhìn Khương Dư Hằng bên này.

"Hạo Thăng thằng nhóc kia là hủy đi rồi,hút thuốc phiện, trước đó không lâu bị bắt vào trại cai nghiện rồi. Đường gia, ai... Còn thiếu Hạo Hâm..." Lục Uyển Thu thở dài nói.

"Chị họ hiện tại cũng rất tốt, quá thật sự phong phú." Hạ Nhất Nhiễm nói khẽ.

"Trong đầu cũng khổ thôi, Khương Dư Hằng này, quá hồ đồ, năm đó lúc ly hôn, đối Hạo Hâm quá độc ác!" Lục Uyển Thu vội vàng nói, Đường Hạo Hâm dù sao cũng cùng bà ở chung nhiều năm như vậy, yêu thương như con gái ruột, tuy không phải là con cháu Đường gia.

"Còn từng Khương đại ca, anh ấy không nghe khuyên bảo... Chị họ khẳng định lại càng không quay về thành phố, cũng là nghiệt duyên..." Hạ Nhất Nhiễm bình tĩnh nói, cùng Lục Uyển Thu trò chuyện.

"Đám người trẻ tuổi các con, cứ tự làm khổ mình, không giống thời chúng ta, ta với bác trai con, chúng ta từ lúc quen biết đến kết hôn, chỉ gặp mặt ba lần!" Lục Uyển Thu nói xong, ý thức được không đúng, trong lòng một hồi hộp.

Đường Hậu Đức năm đó cũng là từng có tình yêu oanh oanh liệt liệt, chẳng qua, đối tượng không phải bà.

Trong lòng ít nhiều có phần ủy khuất, có chút không thăng bằng, ai nói lớn tuổi, liền không cần những thứ này rồi hả?

Đường Hậu Đức nhìn mắt Lục Uyển Thu, "Chúng ta như vậy rất tốt, cả đời thuận lợi suông sẻ..."

"Ông nói được thật nhẹ." Lục Uyển Thu nho nhỏ nói thầm câu, Hạ Nhất Nhiễm cười trộm, nhìn Lục Uyển Thu bưng sủi cảo đi phòng bếp.

"Bác trai, người còn phải cùng bác gái nói rõ ràng, đừng để bác ấy có tiếc nuối." Cô nhỏ giọng nói.

Cả đời vời chồng, làm sao có khả năng không cảm tình đây?

Đường Hậu Đức cười cười, gật đầu.

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng chó sủa.

Vừa nghe tiếng kêu của Đại Hoàng, Hạ Nhất Nhiễm liền hoảng hốt, vội vàng buông bỏ chày cán bột, tháo tạp dề, liền xông ra ngoài.

Khương Dư Hằng cùng Đường Hạo Nam không từ lúc nào đã ở trong sân hút thuốc, không thấy tung tích hai đứa nhỏ.

"Mẹ...! Mẹ!"

"Cha ơi!"

Nini khóc vang truyền đến, Hạ Nhất Nhiễm liền xông ra ngoài, chỉ thấy Đại Hoàng trên mặt đất lăn lộn, Nini đuổi theo một chiếc xe tải đen khóc lớn, ngón tay nhỏ chỉ chỉ, "William?! William?!"

"Xảy ra chuyện gì?!" Đường Hạo Nam chạy tới, kích động hỏi, chỉ thấy Đại Hoàng miệng sùi bọt mép trên mặt đất lăn lộn, Nini lại sắp khóc đến không thở nổi, bàn tay nhỏ lại vẫn chỉ vào một cái điểm nào đấy.

"William! William bị người ta bắt đi rồi!" Hạ Nhất Nhiễm rống to, cổ họng nháy mắt giống khàn, kêu hô không ra tiếng tới, dậm chân.

Đường Hạo Nam kinh hãi, Khương Dư Hằng cũng chạy đến, thấy Đại Hoàng miệng chính đang sùi bọt mép, nó toàn thân co giật, nghĩ thầm là bị người bỏ thuốc rồi!

"Đại Hoàng... Hu hu..." Nini nhìn đến Đại Hoàng, cũng khổ.

Hạ Nhất Nhiễm đâu còn tâm trí lo lắng cho chó, nhanh chân bỏ chạy, Đường Hạo Nam vội vàng đuổi theo, Khương Dư Hằng nhưng lại vào trong nhà, kêu lái xe đưa Đại Hoàng đi bệnh viện thú y, đây là con chó ngoan, không thể để cho nó chết!

"Đừng đuổi theo!"

"Con trai... Con tôi... Con tôi!" Người ở lúc kích động quá độ, cổ họng sẽ hoàn toàn khàn đặc, Hạ Nhất Nhiễm lúc này, lớn tiếng kêu hô, cũng kêu hô không ra âm thanh gì, thật giống như chìm trong mộng cảnh, cái loại khổ sở cùng bất đắc dĩ này, để cho cô tan vỡ, bị Đường Hạo Nam từ phía sau ôm lấy, cô dậm chân!

"Con trai... Con tôi..." Cô khàn giọng hô, chịu không nổi đả kích, lên cơn sốc rồi.

Đường Hạo Nam rống to, xoa bóp trán cô.

Khương Dư Hằng đã giúp bọn họ báo cảnh sát, xung quanh chắc hẳn có camera giám sát, chỉ mong có thể tìm được manh mối gì.

"Đại Hoàng đột nhiên chạy ra ngoài... Ăn thứ gì đó... Liền ngã xuống, con, con cùng anh... Ra ngoài xem... Người xấu muốn bắt con đi, bị anh... Đánh... Bọn họ đem anh... Ôm đi rồi... Anh đã cứu con... Anh ơi... Hu hu..."

Nini khóc, khóc thút thít nói, nghe xong lời Nini nói, Lục Uyển Thu cũng bị đả kích, liền muốn té xỉu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.