Chương trước
Chương sau
Đường Hạo Nam rất muốn cùng thằng nhóc lãnh khốc cũng thích ra vẻ ngạo kiều đối diện nói, "Nhóc con, ta là ông già nhà con!" Hoặc là, "Hey, nhóc con, ta là cha con!"

Nhưng mà, những lời như vậy chỉ có thể nghẹn trong cổ họng, rồi mới hung hăng nuốt xuống.

"Con cảm thấy chúng ta là có quan hệ gì?" Anh cười hỏi, gắp miếng thịt bò cho cậu bé, "Ăn nhiều thịt một chút, lớn lên mới khỏe mạnh!"

William trong lòng cực kỳ thất vọng, nhìn thịt trong bát, nhướng mày, cực kỳ không tình nguyện nhét vào trong miệng.

Đường Hạo Nam có phần đoán không ra tâm tư đứa nhỏ này, khóe miệng co giật, cũng không nói thêm gì, cùng con trai yên lặng ăn cơm.

Sau cơm chiều, anh không rời đi.

Lục Ngộ Hàn nơi này có có sẵn phòng khách, William đối với anh lại vẫn cực kỳ bài xích, Đường Hạo Nam muốn cùng cậu bé cùng tắm rửa, thằng nhóc này chết sống không chịu, Lục Ngộ Hàn nói, đứa nhỏ này năng lực tự gánh vác rất mạnh, tắm rửa đều có thể một mình tự hoàn thành.

Đường Hạo Nam vẫn lại là lẻn vào phòng tắm của cậu bé!

"Người làm gì vậy?!" Thấy người đàn ông thân hình cao lớn đi vào, William phòng bị tức giận gào lên.

"Nhóc con thối! Hung dữ, không lễ phép!" Đứa nhỏ này tính cách quả thật quái gở, đối với bất cứ người nào cũng giống như đều đã lờ đi không thèm để ý, đến ngay cả đối Hạ Nhất Nhiễm đều đã một dạng, nhưng mà, Lục Ngộ Hàn nói, thằng bé cực kỳ quan tâm cô.

Nói tính cách của thằng bé cùng cái người cha như anh một dạng, ngạo kiều, rõ ràng trong lòng là quan tâm, mặt ngoài làm bộ như không cần.

William xoay người, không để ý tới anh.

Đường Hạo Nam đến gần, quấn đến trước mặt cậu bé, mới nhìn đến một vết sẹo dài trong ngực cậu bé, vết sẹo kia dài giống con rết một dạng.

Nghĩ đến Hạ Nhất Nhiễm nói, thằng bé từng bị bệnh, anh nhíu mày thật chặt.

"Nhóc con, ta... Chú giúp con chà lưng!" Anh trầm giọng nói, William cực kì ghét bỏ nhìn anh.

"Đừng kiêu ngạo nữa! Ngoan ngoãn nghe lời!" Anh nói xong, ôm cậu bé lên, xoay người, đưa lưng về phía chính mình, cầm lấy khăn tắm chuyên dụng cho trẻ em, nhẹ nhàng mà vì thằng bé chà sau lưng.

"Người có phải cha con hay không? Người đó có phải mẹ con hay không?" William bình tĩnh hỏi, động tác trên tay Đường Hạo Nam bỗng nhiên ngừng lại.

Không ừ anh ngược lại phủ nhận, "Ta nào có tư cách làm cha con, nhóc con, con nói xem đúng không?"

"Phải! Con không có cha mẹ, con là cô nhi!" William lớn tiếng nói, cậu bé hốc mắt đỏ bừng, trong lòng rất ủy khuất.

Tại sao cậu bé không cha mẹ...

Lời con trai nói, dạy Đường Hạo Nam càng thêm đau lòng, áy náy, anh là ai chứ, Đường Hạo Nam không ai bì nổi, tại thương giới là nhân vật llớn có thể ật tay làm mây úp tay làm mưa, vậy mà lại để cho con trai ruột cùng người phụ nữ của mình, lưu lạc bên ngoài, nhận hết khó khăn, vậy mà lại để cho con trai ruột của mình trở thành con riêng, cô nhi...

Anh hận chính mình!

"William..."

Xoay thân thể cậu bé lại, mới nhìn đến hốc mắt cậu bé phiếm hồng, "Có phải con là một đứa trẻ không ngoan, khiến mọi người chán ghét, cho nên bọn họ mới không cần con hay không?!"

William thương tâm hỏi, kỳ thật biết rõ, anh là cha, cô là mẹ mình, bọn họ cũng không chịu nhận đứa con là cậu bé...

Đứa trẻ chỉ mới năm tuổi, tâm hồn là cực kỳ yếu ớt, mà cậu bé lại là một đứa trẻ trưởng thành sớm rất nhạy cảm, bọn họ không chịu nói thật, không chịu nhận đứa con này, mà đem cậu bé tổn thương thật sâu.

Đường Hạo Nam lại càng đau lòng, vội vàng lắc đầu, "Khẳng định không phải! Con đẹp trai như thế, kiêu ngạo như thế, thông minh như thế! Như vậy, sau này con liền kêu ta là cha, có được hay không?"

Không muốn để cho con trai thương tâm, anh chỉ có thể dỗ dành thằng bé như thế, cũng không quản Hạ Nhất Nhiễm có tức giận hay không rồi.

William lại chậm rãi lắc đầu, "Không cần!"

Cậu bé lại xoay người đi, Đường Hạo Nam cười khổ.

Giúp cậu bé tắm rửa, cái người làm cha như anh, lại hướng con trai làm nũng, cầu cậu bé giúp bản thân chà lưng. William vậy mà lại đồng ý, khi Đường Hạo Nam ngồi xổm xuống đưa lưng về phía cậu bé, William thấy được vết sẹo sau lưng anh.

Một khối, hình dạng xoắn xuýt thành hoa.

Ngón tay nhỏ non mềm của cậu bé ấn lên vết sẹo kia, mày thêm nhíu chặt.

"William, con có biết súng không?"

"Đương nhiên biết!"

"Đây là bị súng bắn trúng, vì cứu công chúa của ta, đoàng... Một súng!" Đường Hạo Nam biết cậu bé đang nhìn vết sẹo kia, hướng cậu bé vui đùa giải thích.

Đột nhiên, hình tượng anh ở trong lòng William bay lên thành anh hùng!

Khăn mặt ấm áp dán lên làn da, rồi sau đó, chậm rãi từ từ chuyển động, Đường Hạo Nam có phần ngây ra, không nghĩ tới con trai thật sự đồng ý giúp bản thân chà lưng, xúc cảm ấm áp kia, giống từng dòng nước ấm, chảy theo dòng trong lòng, ấm áp, an ủi từng chút đau xót trong lòng anh.

Trong phòng tắm ấm áp, hai cha con cùng tắm rửa chung, hình ảnh ấm áp mà hài hòa...

...

Đường Hạo Nam rất nhanh tra ra bệnh William, hẹp ống mật bẩm sinh, đã làm phẫu thuật cấy ghép, mà người hiến lá gan cho William, chính là người chồng sau của Hạ Nhất Nhiễm, Đổng Hưng Á.

Mấy ngày nay, không gặp lại Hạ Nhất Nhiễm, anh mỗi ngày đều ở bên chơi cùng William, cậu nhóc đã bắt đầu từ từ tiếp nhận anh, nhưng lại vẫn cực kỳ ghét bỏ anh, phần lớn thời gian, đối với anh đều thích lờ đi không thèm quan tâm.

Anh dẫn cậu bé đi bệnh viện làm kiểm tra tường tận, chức năng gan hiện tại hoàn toàn bình thường, không có bệnh gì khác, thân thể cực kỳ khỏe mạnh, chính là sức đề kháng so với những đứa trẻ bình thường vẫn yếu hơn.

Căn cứ hiểu biết của anh đối với căn bệnh này, để người thân là cấy ghép càng tốt hơn, nhưng mà, nhóm máu của Hạ Nhất Nhiễm cùng William không phù hợp, cô lúc trước đáng ra nên tìm cha của đứa nhỏ cấy gan, nhưng không có...

Là có nhiều kiên quyết muốn rời xa đi...

"Cậu, những thứ thuốc Đông y này, người giúp con đưa cho Nhiễm Nhiễm, pha với nước nóng là có thể uống!" Lục Ngộ Hàn mới vừa từ bên ngoài trở về, Đường Hạo Nam chỉ vào bao thuốc Đông y lớn trên bàn trà, nói với anh.

"Tự bản thân con đưa đi!" Lục Ngộ Hàn tức giận nói.

"Con đi? Con đi mà nói, cô ấy sẽ uống? Cậu, người cũng đừng nói là con đưa, chẳng thế thì cô ấy lại càng không uống. Con liền chưa thấy qua người phụ nữ nào ngang ngược như thế, thanh cao như thế!" Đường Hạo Nam cười nói, tuy là giọng điệu trách cứ, nhưng cũng lộ ra sủng nịch Hạ Nhất Nhiễm.

"Àii... Hai người các con... Chẳng qua, Hạo Nam, ta nghe nói con bé gần đây thật phiền toái. Người mẹ chồng hiện tại của con bé, so với mẹ con càng cường thế hơn! Con nói Nhiễm Nhiễm sao lại luôn không gặp được một người mẹ chồng tốt vậy chứ?!"

Lục Ngộ Hàn vì cuộc sống nhấp nhô của Hạ Nhất Nhiễm mà đau lòng.

Đường Hạo Nam nhíu mày, "Có phải bọn họ ức hiếp cô ấy rồi hay không?!"

Anh kích động hỏi, sắc mặt xanh mét.

Nghĩ đến lần trước sau khi cùng Hạ Nhất Nhiễm xảy ra tình một đêm, bộ dạng cô lúc đó cực kỳ sợ hãi bị người Đổng gia biết đến, trong lòng vì cô đau lòng.

"Cũng không tính ức hiếp, ta nghe nói sau khi Đổng Hưng Á chết, lập di chúc đem tài sản toàn bộ đều giao lại cho Nhất Nhiễm, hiện tại lão phu nhân Đổng gia kia muốn cướp đi tài sản Nhất Nhiễm có được, giống như đang liên hợp cổ đông công ty rồi..."

Lục Ngộ Hàn trầm giọng nói.

"Cô ấy có thái độ gì? Đổng Hưng Á tại sao đối với cô ấy tốt như thế? Tài sản không để lại cho mẹ, toàn bộ để lại cho cô ấy?" Đường Hạo Nam nghiêm túc hỏi, không chỉ có như vậy, cái tên Đổng Hưng Á kia còn hiến gan cho con trai anh.

"Phía sau khẳng định có ẩn tình gì, Nhất Nhiễm đương nhiên muốn cùng lão phu nhân Đổng đấu đến cùng. Lão phu nhân kia lúc trước vẫn đang thu thập chứng cớ, tỷ như, thân thế Nini...! Sau lại biết được William là con của Nhiễm Nhiễm, muốn cướp đi, bị ta đoạt trước!"

Lục Ngộ Hàn trầm giọng nói.

Đường Hạo Nam lòng thắt lại, so với Lục Ngộ Hàn, chuyện anh làm vì cô, giống như quá ít, quá ít.

"Cậu, con sẽ giúp cô ấy!" Anh chắc chắn nói.

"Cũng nên là lúc con biểu hiện! Hạo Nam, lần này, cũng đừng lại để cho con bé thất vọng đau khổ nữa. Chỉ cần con thành tâm thành ý đối với con bé, một ngày nào đó, con bé sẽ bị cảm động!" Lục Ngộ Hàn trầm giọng nói.

Đường Hạo Nam gật gật đầu.

...

"Hạ tổng! Đổng lão phu nhân hiện tại đã liên hợp bốn lão cổ đông của Hưng Á chèn ép người, tương lai khả năng còn có thể nói xấu người!" Phương Mặc Ngôn đi vào văn phòng Hạ Nhất Nhiễm, mặt lộ vẻ lo lắng.

Hạ Nhất Nhiễm nhíu mày, vẫn là vẻ mặt trấn định, cô biết sẽ có một ngày như thế.

Không nghĩ tới, thật sự đến rồi.

Nhưng vào lúc này, cửa văn phòng đột nhiên bị đẩy ra, một nhóm cảnh sát đi vào, Hạ Nhất Nhiễm bình tĩnh đứng dậy.

"Ai là Hạ Nhất Nhiễm?"

"Là tôi!"

"Hiện tại chúng tôi hoài nghi có liên quan đến một vụ mưu sát, xin theo chúng tôi trở về hỗ trợ điều tra!" Cảnh sát nói xong, đưa ra bắt lệnh.

Hạ Nhất Nhiễm nhíu mày, mưu sát?

Cô hình Phương Mặc Ngôn.

Hai người ăn ý lấy ánh mắt ra hiệu, Hạ Nhất Nhiễm không phản kháng, chủ động cùng cảnh sát rời đi.

Phương Mặc Ngôn lập tức cho gọi điện thoại Lục Ngộ Hàn, anh ta cũng không biết đối phương nói mưu sát là chỉ người nào!

Lục Ngộ Hàn sau khi biết tin, sắc mặt đen lại, Đường Hạo Nam đang cùng William luyện tập, nhìn thấy Lục Ngộ Hàn không đúng, vội bước lên phía trước, thế mới biết, Hạ Nhất Nhiễm gặp chuyện.

"Pháp luật Singapore bên này con mấy ngày nay có tìm hiểu một chút, cậu, con đi tìm luật sư, yên tâm đi, con sẽ không để cho cô ấy có việc!" Đường Hạo Nam trầm giọng nói, lập tức vào nhà, thay đổi bộ quần áo đi ra.

"Người giúp con xem chừng William, nhất định phải xem chừng tốt!" Ở trong sân, anh đối Lục Ngộ Hàn nhỏ giọng nói, sợ con trai nghe được.

Lục Ngộ Hàn biết, đối phương nghĩ muốn bắt cóc William một lần, sẽ có lần thứ hai, đương nhiên phải xem chừng tốt, hướng Đường Hạo Nam gật gật đầu.

"Việc này, lần này ta sẽ không tham dự, liên quan đến chuyện thương giới, ta không có kinh nghiệm như con!" Lục Ngộ Hàn thành khẩn nói.

Tin tưởng Đường Hạo Nam lần này sẽ không để cho Hạ Nhất Nhiễm ủy khuất, nhất định có thể giúp được cô!

Đường Hạo Nam đi tới, mới ra cửa, William liền chạy tới bên người Lục Ngộ Hàn, trong đôi mắt to trong suốt tràn ngập nghi hoặc, Lục Ngộ Hàn ngồi xổm ngồi xuống, giữ chặt thân thể nhỏ bé của cậu bé.

"Cha con đi cứu mẹ con, tiểu Duệ, con không cần chạy loạn, chờ cha con trở về." Lục Ngộ Hàn nhìn phương hướng cửa lớn, trầm giọng nói.

"Bọn họ tại sao không có cùng ở bên nhau?" William bình tĩnh hỏi.

"Bởi vì, bọn họ kiêu ngạo, cũng y như con, rõ ràng thích nhau, cũng không nói ra, con không nói ra, người khác làm sao biết con thích người ta?" Lục Ngộ Hàn cười khổ nói.

William không nói gì, chỉ chốc lát sau, bị Lục Ngộ Hàn ôm vào nhà rồi.

...

Đến cục cảnh sát, Hạ Nhất Nhiễm mới biết được, cái gọi là mưu sát, là chỉ cái gì.

Bọn họ hoài nghi Đổng Hưng Á là bị cô mưu sát hại chết.

Cô dở khóc dở cười, lúc Đổng Hưng Á mới vừa qua đời, sao không ai hoài nghi?

Rõ ràng cho thấy có người cố ý đang chỉnh cô!

Cho dù như vậy, cô cũng không có cách nào rời đi.

Bị tạm giam gần hai mươi tiếng đồng hồ, cuối cùng có người tới bảo lãnh cô rồi!

Ra khỏi cục cảnh sát, thấy được Đường Hạo Nam đứng ở cửa lớn, anh mang kính râm, đang chờ cô.

"Anh sao lại đến đây?"

Lãnh đạm hỏi, không biết Phương Mặc Ngôn tại sao không mang luật sư tới, mà là Đường Hạo Nam.

"Luật sư cửa em không xử lý được, cho nên anh đến đây! Lên xe rồi nói?" Anh nâng kính râm, nhìn cô, mỉm cười nói, cảm xúc bình tĩnh, vẻ mặt ôn nhu.

Cô tin tưởng, anh sẽ không lại làm cô tổn thương, cho nên, lên xe của anh...

"Có đói bụng không? Đi ăn cơm trước?" Sau khi lên xe, anh thấy cô cực kỳ mỏi mệt, tri kỷ hỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.