Chương trước
Chương sau
Hạ Nhất Nhiễm trong lòng ít nhiều lại vẫn có chút lo lắng, lập tức gọi điện thoại cho Lục Ngộ Hàn.

Gọi vài lần mới kết nối được.

Lúc đó, cách thời gian Đường Hạo Nam gặp nạn đã qua hơn 20 giờ, Lục Ngộ Hàn vừa bay tới Newyork, liền nhận được điện thoại của Hạ Nhất Nhiễm.

"Cậu, Đường Hạo Nam có phải xảy ra chuyện gì rồi hay không?!" Hạ Nhất Nhiễm ở trong điện thoại có phần không bình tĩnh hỏi.

Lục Ngộ Hàn nhíu mi, cô làm sao mà biết được?

"Cậu, đang nói chuyện với người đó, Nini đang khóc, Đại Hoàng cứ hú mãi, Nini gặp ác mộng nói Đường Hạo Nam đã xảy ra chuyện... Con trong lòng cũng bồn chồn không yên!" Lục Ngộ Hàn không lên tiếng, Hạ Nhất Nhiễm lại vội vàng hỏi.

Lục Ngộ Hàn người đầy mỏi mệt, anh cũng không biết tình huống của Đường Hạo Nam hiện tại, "Biệt thự bị cháy, nó ở bên trong... Cụ thể như thế nào, ta cũng không rõ ràng lắm."

"Cháy?" Hạ Nhất Nhiễm sửng sốt, thì thào hỏi lại, "Anh ấy không chạy thoát ra sao?!" Ngay sau đó, lý trí hỏi.

"Nó uống thuốc ngủ liều cao thời gian dài, hệ thần kinh xảy ra vấn đề, tay chân thường xuyên mất đi tri giác, thường xuyên té xỉu! Lúc xảy ra vụ cháy, nó khả năng đã phát bệnh rồi!" Lục Ngộ Hàn đau lòng rống, "Nhiễm Nhiễm, ta không nghĩ tới con nhẫn tâm như thế!" Anh giây lát lại trách cứ nói.

Hạ Nhất Nhiễm trong đầu đều là tình cảnh Đường Hạo Nam nhiều lần ở trước mặt cô té xỉu.

Lần đầu tiên, ở bên đường;

Lần thứ hai, tại bên cạnh con đê;

Lần thứ ba, ở trong căn hộ...

Hệ thần kinh xảy ra vấn đề...

Anh là bởi vì bị bệnh, mới như vậy, lúc trước cô luôn cho rằng không phải cái bệnh tật gì...

"Anh ấy hiện tại như thế nào... Cậu, anh ấy hiện tại như thế nào? Con không muốn anh ấy chết... Con không muốn..." Cô thì thào nói, che miệng, không biết tại sao, đột nhiên cũng rất đau lòng, rất sợ Đường Hạo Nam chết thật rồi.

"Con bây giờ như vậy, còn có ích gì sao?!" Lục Ngộ Hàn táo bạo rống.

Hạ Nhất Nhiễm sửng sốt, không rõ Lục Ngộ Hàn tại sao đột nhiên hung hăng với cô như thế, tại sao lại trách cô như thế?

"Ta hiện tại cũng không biết nó rốt cuộc như thế nào! Nơi nó ở cực kỳ hẻo lánh, ta vẫn còn không biết nó có được cứu ra hay không!" Lục Ngộ Hàn cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng điệu lại vẫn rất nặng nề, bởi vì anh nghĩ tới đứa bé kia, cảm thấy được Hạ Nhất Nhiễm nhẫn tâm, vẫn không để cho Đường Hạo Nam biết.

Nghe Lục Ngộ Hàn giải thích như vậy, Hạ Nhất Nhiễm lòng lại là trầm xuống, đầu óc ong ong, giống như bị cái đả kích nghiêm trọng gì, đã lâu không trải qua loại cảm giác này rồi!

"Cậu, người có tin tức gì, xin nói cho con biết trước..."

"Nói cho con có ích gì?! Con có thể mang con mình đến thăm nó hay lại là thế nào?! Con mấy năm nay chịu đựng là thân thể hành hạ, Hạo Nam mấy năm nay vẫn chịu chính là tâm lý hành hạ! Con mất tích mấy năm, nó không uống thuốc ngủ đều ngủ không được! Hiện tại tốt rồi, nó thực sự đã xảy ra chuyện, con mới lo lắng, có quá muộn rồi không?" Lục Ngộ Hàn lấy thái độ trưởng bối, quở trách cô, biết như vậy cực kỳ làm cô tổn thương, nhưng việc này anh không nói ra, trong lòng cũng không thoải mái!

Nói xong lại cảm thấy chính mình có phần quá đáng, "Nhiễm Nhiễm, ta có tin tức sẽ mau chóng báo cho con."

"Uh"m..." Cô nhẹ giọng đồng ý, Lục Ngộ Hàn đã cúp điện thoại.

Cô trở lại phòng ngủ, Nini đã ngủ thiếp đi, Hạ Nhất Nhiễm bất lực tựa vào đầu giường, cầm gấu bông của Nini ôm vào trong ngực, nước mắt dừng không được tuông rơi.

Có lẽ, sau khi tiêu tan hiềm khích trước kia, đối Đường Hạo Nam, trong lòng vẫn là còn lại những hồi ức tốt đẹp đi?

Kia đã từng là người đàn ông cô yêu hai mươi năm, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn bên cạnh chăm sóc cô, đáy lòng cô rất rõ ràng, nếu anh chết thật rồi...

Vẫn còn nhớ rõ ngày đó ở bệnh viện, anh ở bên tai cầu xin, để cho cô gọi một tiếng "Anh Hạo Nam".

Cô nhẫn tâm cự tuyệt rồi.

"Anh Hạo Nam..." Thì thào gọi thành tiếng, tim lại như bị như tê liệt, đau đến không thở nổi rồi.

Giống như cảm giác đã từng mất đi lại đột nhiên trở lại, những cảm động cùng đau xót này, kia đã từng là người đàn ông cô dựa dẫm...

Cô khóc không dám phát ra âm thanh, sợ đánh thức Nini, cũng sợ bị những người khác trong tòa nhà này nghe được.

Đường Hạo Nam! Anh nhất định phải không sao cho em! Nhất định phải không có chuyện gì!

Có lẽ không có yêu, lại vẫn thật tâm hi vọng, anh sống trong nhân thế!

Đã chết, liền thật sự, trọn đời không thể nào gặp lại rồi.

Anh nếu đã chết, anh sẽ hối hận.

Trong đầu hiện lên gương mặt nhỏ nhắn của William, tim lại là một trận đau thắt.

Cả đêm này, cô gần như không ngủ.

...

Vẫn luôn đợi tin tức của Lục Ngộ, vẫn không tin tức gì, điện thoại đều không liên lạc được.

Dưới tàng cây đậu đỏ, cô ôm Nini trong ngực, William ngồi bên cạnh, Nini cầm trong tay từng hạt đậu đỏ cùng dây thừng, đang thật cẩn thận xỏ hạt.

"Hồng đậu sinh nam quốc, xuân lai phát kỷ chi, nguyện quân đa thải hiệt, thử vật tối tương tư." Nini giọng đầy non nớt ngâm nga bài thơ cổ, Hạ Nhất Nhiễm vui mừng cười, quay sang nhìn lại cậu bé bên cạnh, cậu bé vẫn như cũ đang say mê chơi đùa cùng khối rubic.

Không biết là trời sinh trí nhớ tốt, hay là có bí quyết gì, nhóc con này liền có thể rất nhanh phục hồi khối rubic như cũ, cô cùng Nini lại không làm được, làm như thế nào, cũng không được.

Giáo viên ở Cô Nhi Viện trước vẫn đang lo lắng William có chứng tự kỹ, trải qua kiểm tra cùng trắc nghiệm tâm lý, cậu bé cực kỳ khỏe mạnh.

"Mẹ, lắc tay đã làm xong rồi, con đeo lên cho người nha!" Nini cầm trong tay một cái vòng tay xỏ không phải rất đẹp, hướng trên tay cô đeo lên.

Hạ Nhất Nhiễm mỉm cười.

Đậu đỏ, đại biểu cho tương tư...

Nhớ rõ năm ấy sau kỳ nghỉ hè đi thám hiểm rừng rậm nguyên thủy, đi qua một thị trấn cổ, cũng mua lắc tay đậu đỏ, lúc ấy nghĩ muốn đưa cho Đường Hạo Nam, bị Đồng Y Mộng giành trước lấy đi rồi.

"Cảm ơn bảo bối!" Cô cười nói, Nini từ trong ngực cô đứng dậy, lại đi nhặt hạt đậu, Hạ Nhất Nhiễm nhìn về phía William bên cạnh mình, chưa được cậu nhóc đồng ý, đã đem cậu bé ôm vào trong ngực.

"William, để cho mẹ ôm ôm... Liền ôm một chút..." Hạ Nhất Nhiễm nhẹ giọng nói, ghé sát vào lỗ tai cậu bé, giọng có chút nghẹn ngào.

Bé trai năm tuổi, đã biết tùy mặt gửi lời, "Người đừng khóc!" Cậu bé trầm giọng mệnh lệnh, Hạ Nhất Nhiễm cố nén kích động muốn khóc.

Cằm để trên vai cậu bé, hai tay dùng lực ôm chặt thân thể bé nhỏ của cậu bé, "Thực xin lỗi... Mẹ thật thất bại... Mẹ cũng không biết tại sao sống thất bại như thế!"

Có thể nói là đau triệt nội tâm, nhớ lại quá khứ, nửa đời trước sống được quá đau khổ, mà tương lai, vẫn lại là một mảnh xám xịt.

Nghĩ muốn cùng con mình sống bên nhau đều không dễ dàng.

"Người thật là mẹ con sao? Vậy cha con đâu? Tại sao cũng không cần con?" William tâm tư cực kỳ mẫn cảm, ngưỡng gương mặt nhỏ nhắn hỏi cô.

Hạ Nhất Nhiễm lòng đau thắt, đối mặt nghi vấn của thằng bé, cô không phản bác được.

"Ta... Ta..."

"Người không phải mẹ con! Tại sao thường xuyên tới tìm con?" Cậu bé hỏi xong, cúi thấp đầu, tiếp tục chơi rubic.

Hạ Nhất Nhiễm trái tim đau nhức, "William, mẹ Hạ đặc biệt thích con, con có thể coi ta như mẹ mà..."

William lãnh đạm, không nói lời nào, Hạ Nhất Nhiễm từ từ nhắm hai mắt, ngửi lấy hương vị trên người cậu bé, coi như là một loại an ủi rồi.

...

Bệnh viện, phòng bệnh.

Làm xong giải phẫu, Đường Hạo Nam đã nằm trên giường hơn nửa tháng, may mắn chính là trận lửa lớn lần đó anh không bị đốt.

Chẳng qua hiện tại, ý thức của anh tuy tỉnh táo, nhưng toàn thân cử động khó khăn...

Lục Ngộ Hàn ngồi ở cạnh giường bệnh, "Hạo Nam, để ta gọi cô ấy đến đây đi!"

"Cậu, không cần, con đã bình thường trở lại!" Đường Hạo Nam cười nhẹ như gió thoảng mây bay nói, ngoại trừ đầu, toàn thân nhúc nhích cũng chẳng được, mà lòng của anh cũng như hồ nước tĩnh lặng.

Bởi vì thân thể đã như vậy, cho nên, đối với cuộc sống cùng toàn bộ người hay chuyện xung quanh, cũng không lại ôm lấy bất cứ ảo tưởng gì.

"Hạo Nam! Con cũng đừng thể hiện như vậy! Ta để cho cô ấy đến đây!"

"Lục Ngộ Hàn! Lần trước người đã không tuân thủ hứa hẹn với con, lần này tại sao vẫn như vậy?! Người để cho cô ấy đến nhìn con đã tê liệt, cười nhạo con là muốn khiến con khổ sở hơn sao?!" Anh tức giận gào rống.

"Hạo Nam! Lần trước cô ấy ở trong điện thoại nghe nói biệt thự con bị cháy..."

"Thực xin lỗi! Quấy rầy rồi! Đường tiên sinh tới giờ uống thuốc rồi!" Lúc này, y tá An Nhiên đứng ở cửa, gõ gõ cửa, mỉm cười lễ phép nói.

"Cậu, người bận gì thì lo bận việc của mình đi, không cần ở đây chăm sóc con! Trở về ngàn vạn lần không được nói với mẹ con! Con sẽ tích cực phối hợp làm vật lý trị liệu phục hồi chức năng!" Đường Hạo Nam cười nói, anh xem ra không còn vẻ chán nản của khoảng thời gian trước, ngược lại càng lạc quan rồi!

Lục Ngộ Hàn đành phải đi tới.

"Đường tiên sinh, tôi trước giúp người đo nhiệt độ!" An Nhiên là người Hoa, nói tiếng mẹ đẻ xong không quá lưu loát, cầm nhiệt kế, lắc lắc.

Đem nhiệt kế đặt ở dưới nách Đường Hạo Nam.

"Người hôm nay có cảm giác gì hay không?" An Nhiên mỉm cười ôn nhu hỏi, Đường Hạo Nam nhẹ nhàng mà lắc đầu.

An Nhiên vểnh môi, "Đường tiên sinh, bác sĩ David nói qua, phẫu thuật của người cực kỳ thành công, theo lý mà nói, nên sớm có thể khỏi hẳn... Người có phải có cái tâm sự gì hay không? Cho nên, tác động tâm lý, mới biến thành như vậy? Tôi là y tá của ngài, rất muốn chia sẻ cảm xúc trong lòng ngài, phối hợp bác sĩ giúp ngài chữa bệnh! Cho nên, Đường tiên sinh, ngài tới cùng tại sao lại như vậy?"

An Nhiên xem ra tuổi tác không lớn, dáng vẻ không tới hai mươi lăm tuổi, khom người, trên làn da trắng nõn lộ ra khỏe mạnh hồng nhuận, không có thời gian rảnh trang điểm khuôn mặt, chỉ xoa một tầng kem chống nắng mỏng nhạt, xem ra nhẹ nhàng thanh khiết lại có sức sống, hơn nữa còn khóa trên người bộ đồng phục thiên sứ áo trắng, Đường Hạo Nam nhìn cô, không hề chán ghét.

Tên cũng nghe thuận tai.

An Nhiên.

Đây cũng là tâm trạng hiện tại của anh.

Đã không quan tâm đến sống chết, không quan tâm có thể khôi phục hay không, càng không quan tâm vẫn còn có thể gặp lại Hạ Nhất Nhiễm hay không.

Tình yêu đối với cô, giống như cũng không mãnh liệt như vậy rồi.

Buông tha cô, buông tha chính mình.

"Cô trái lại nói một chút xem, tôi tại sao muốn đứng lên?" Đường Hạo Nam mặt hiện ý cười, nhìn An Nhiên, nhàn nhạt hỏi.

"Chẳng lẽ, người không biết là mỗi ngày đều để cho người khác giúp mình tắm rửa, đặc biệt khó chịu, không được tự nhiên sao?" Đường Hạo Nam cho rằng An Nhiên có thể nói chút gì linh tinh chọc anh vui, không nghĩ tới, vậy mà lại là loại lý do này, nhưng lại cực kỳ xảo trá.

Anh không nhịn được cũng mỉm cười.

"Tiểu thư, tôi toàn thân trên dưới, chỉ có trên đầu mấy cái bộ phận này là có cảm giác, cái khác đều đã vô cảm, cho nên, không cảm thấy được khó chịu hay không khó chịu!" Anh âm u nói.

"A! Tôi vậy mà đã quên chuyện này rồi!" An Nhiên lớn tiếng nói, "Đường tiên sinh, người so với trong tưởng tượng của tôi còn lạc quan hơn! Tiếp tục bảo trì! Nhưng mà, tôi còn cảm thấy được, nếu có thể khôi phục khỏe mạnh, có được một thân thể tốt, mới đúng là quan trọng nhất!"

Đường Hạo Nam nhìn An Nhiên, nhẹ nhàng mỉm cười, tâm tình đột nhiên tốt lên rất nhiều.

Lúc Lục Ngộ Hàn lại đi vào lần nữa, chỉ thấy Đường Hạo Nam cùng y tá nói nói cười cười, anh nhíu mi, di động nắm trong tay, "Nhiễm Nhiễm vừa gọi điện thoại cho ta, hỏi tình huống của con hiện tại thế nào!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.