Chương trước
Chương sau
Trong sân yên tĩnh, cây bạch quả già đã bắt đầu nảy mầm.

Sau giờ trưa ngày xuân, người đàn ông nằm ngửa trên ghế dây mây, nhắm mắt nghỉ ngơi, trên người đắp thảm lông cừu màu nâu nhạt. Chim tước trên cành đang líu ríu hót vang, ánh mặt trời ấm áp sau buổi trưa rơi xuống khuôn mặt tuấn tú gầy yếu của anh, ấm áp như vậy, làm sao cũng chiếu vào không được tim của anh.

Nhắm mắt ngủ lại như không ngủ.

Cả tòa Tứ Hợp Viện đắm chìm trong sự yên lặng giống một tòa mộ, mà anh, là xác chết nằm trong ngôi mộ đó.

Có người đạp cửa đi vào, chim tước trên cành kinh sợ bay lên, Hạ Cận Nghiêu nhìn Đường Hạo Nam như vậy, nhếch miệng, trong đôi mắt nâu hiện lên một tia bất đắc dĩ, hai tay anh bỏ vào túi quần tây, đi tới bên cạnh anh.

"Ai da, bạn gái đều đã nằm viện, cậu còn có thời gian ở đây phơi nắng?" Hạ Cận Nghiêu châm chọc mở miệng nói, không thay đổi bản tính hại bạn, cho dù biết Đường Hạo Nam tâm tình không tốt.

Anh ta nói bạn gái, chỉ chính là Đồng Y Mộng.

Đồng Y Mộng cùng Đường Hạo Thăng đánh nhau, vậy mà đánh đến nằm viện, đầu đụng trúng phải khâu vài mũi, não chấn động rất nhỏ, Đường Hạo Nam là biết đến, nhưng không trở về.

Đường Hạo Nam mở hai mắt ra, cũng không nhìn Hạ Cận Nghiêu, hai mắt nhìn chằm chằm trời xanh, ngày hôm qua mới vừa rơi xuống một trận mưa xuân, hôm nay là một ngày nắng, trời cực trong xanh, thật sự như được tẩy rửa qua.

"Đừng nói đùa tôi, không tâm tình." Đường Hạo Nam nhàn nhạt mở miệng nói, "Kha Dịch Thần ra sao?"

"Cái tên bám váy phụ nữ này, lần này lại mặt dày tìm La Kỳ giúp đỡ ổn định rồi!" Hạ Cận Nghiêu nói xong, ở bên cạnh bàn đá ngồi xuống.

Đường Hạo Nam ngồi dậy, đầu óc đau đến choáng váng nhìn không rõ mọi thứ.

Khóe miệng anh châm chọc cong lên, "Tôi đã dự đoán được kết quả này từ đầu, đời này chỉ sợ anh ta thoát khỏi không được La Kỳ rồi!"

"Có thuốc lá không?" Đường Hạo Nam nói xong, hướng Hạ Cận Nghiêu hỏi.

"Cậu vẫn còn muốn hút thuốc? Lão Đại, không nên hút nữa, tôi nghe Hứa Thành nói, gần đây thân thể cậu không được tốt! Đi bệnh viện kiểm tra thêm chưa?" Hạ Cận Nghiêu vỗ xuống bờ vai của anh, thành khẩn hỏi.

"Đừng nói nhảm." Đường Hạo Nam đen mặt, không kiên nhẫn nói.

"Ài, cậu nói cậu đây là làm sao vậy?!" Hạ Cận Nghiêu đối với tính tình ngang ngược của anh cũng không có biện pháp, đành phải đưa cho anh hộp thuốc lá cùng cái bật lửa, nhìn anh đốt điếu thuốc, nuốt mây nhả khói.

"Mặc kệ tôi, không chết được. Cho người theo dõi sát sao Đồng Y Mộng, Cố Tú Vân cho tôi, đừng làm cho bọn họ đến Hạ Nhất Nhiễm cùng con gái của cô ấy!" Đường Hạo Nam trầm giọng dặn dò.

Hạ Cận Nghiêu cười cười, "Yên tâm đi, đều đã nhìn chằm chằm rồi! Tiểu cô nương đó thực sự không phải con của cậu à?"

Đường Hạo Nam nâng mắt, xem thường nhìn Hạ Cận Nghiêu, "Được rồi! Lão Đại, tôi thấy cậu đời này là nằm trong tay Hạ Nhất Nhiễm rồi! Cậu nói cậu đi, đều đã 34 tuổi rồi! Dưới gối một trai nửa gái đều không có, liền dính lấy một thân cây Hạ Nhất Nhiễm kia mãi sao?! Cậu có thể vì nửa đời sau của mình suy xét cân nhắc hay không?"

Hạ Cận Nghiêu tức giận nói.

Đường Hạo Nam không để ý anh ta, dụi tắt tàn thuốc, đứng lên, hoạt động gân cốt, "Trường ngựa ra sao rồi? Tôi đi dạo một chút!"

Hạ Cận Nghiêu không để ý anh, đi theo anh ra khỏi Tứ Hợp Viện, lái xe chở anh đi trường ngựa.

Đường Hạo Nam một mình ngồi ở bãi cỏ trường ngựa, nhìn tuấn mã cách đó không xa, trong đầu hình ảnh trước kia cùng cô cưỡi ngựa, anh cười, càng cười càng sáng lạn.

Trong lòng lại đang mưa.

Trong sáu năm này, hàng năm đều đã tới bên này nhìn xem, tại tòa Tứ Hợp Viện kia ở lại vài ngày, từng nơi có hồi ức của bọn họ, đều đã đi xem...

...

Đối phó Kha Dịch Thần gây chuyện, Hạ Nhất Nhiễm cuối cùng có thể lơi lỏng, chính là không nghĩ tới, Kha Dịch Thần tên cặn bã kia lại cùng La Kỳ dây dưa cùng một chỗ, lại vẫn tuyên bố muốn kết hôn với mọi người. Nghe nói con trai của bọn họ đều đã vài tuổi rồi.

Chủ nhật, cô mang theo Nini ra ngoài đi chơi.

Xe di ngang qua một tiệm bánh ngọt, Nini lớn tiếng ồn ào muốn ăn bánh pudding, Hạ Nhất Nhiễm vội vàng để cho lái xe dừng xe, xuống xe mới biết được, cửa tiệm Nini nhìn đến kia, chính là cửa hàng "Ngã rẽ chuyện xưa" năm đó.

Kiến trúc bốn phía sớm đã hoàn toàn thay đổi, vừa nãy cô căn bản không ý thức được đây là đường nào, không nghĩ tới, cửa hàng bánh ngọt ở ngã tư đường kia vẫn tồn tại như cũ, nó cùng những tòa nhà cao tầng bên cạnh xem ra không hợp nhau.

Nhìn nó, cô lại nhớ đến Tô Tiểu Quả, mấy năm nay vẫn không nhận được tin tức của cô bé ấy.

Ôm Nini đi vào trong cửa hàng, nhân viên cửa hàng thay đổi, là một cô gái trẻ tuổi.

Cô ôm Nini ở chỗ ngồi ngồi xuống, Nini có thể là bị phong cách trang hoàng ấm áp trong cửa hàng đồ ngọt hấp dẫn, chọn một chỗ ngồi xuống, "Mami, thật nhiều cây nhỏ đáng yêu!"

Cô bé đi tới bến cạnh cửa sổ sát đất đón nắng, nhìn trên giá gỗ đặt một chậu cây nhỏ, vui sướng kêu hô, Hạ Nhất Nhiễm cười cười, gọi một phần bánh pudding xoài.

Cô cũng đi tới, nhìn một chậu phúc bồn tử nhỏ đáng yêu, lại nghĩ tới Tô Tiểu Quả, trên vách tường, bưu thiếp kí gửi cho tương lai vẫn còn ở đó.

Bên cạnh còn có cái bảng đen nhỏ, đó là chuyên môn để cho khách hàng viết ra tâm nguyện.

Cô đi tới.

Đường phu nhân, Đường tiên sinh một mực chờ em.

Trên bảng đen nhỏ, mấy chữ viết màu trắng, xa lạ lại quen thuộc, lại khó có thể tin, lại cảm thấy được buồn cười.

Nini cầm thìa đào khoét một miếng bánh pudding, hiếu thuận hướng miệng của mẹ đưa qua, Hạ Nhất Nhiễm há miệng ngậm chặt, sủng nịch nhìn tiểu bảo bối tri kỷ lại hiểu chuyện, Nini lúc này mới múc cho chính mình ăn.

Tiểu bảo bối mắt to nhìn về phía bên ngoài cửa sổ sát đất, cô bé vui mừng kinh ngạc nhìn bên ngoài, Hạ Nhất Nhiễm theo tầm mắt của cô bé nhìn qua.

Chỉ thấy một con chó lông vàng lớn đang đại tiện, mông dưới của nó đặt một tờ báo, người đàn ông mặc quần bò, áo lông màu đen trong tay nắm xích chó, chính đang đang chờ.

Bóng dáng kia, không phải Đường Hạo Nam là ai?

Lúc này, anh cúi người đem báo chí cầm lên, ném vào trong thùng rác một bên...

Chuông gió ở cửa tiệm vang, Hạ Nhất Nhiễm nhìn con gái trên mặt chất đầy tươi cười, lập tức liền hiểu ra là có ý gì rồi.

"Chú đẹp trai!"

Đường Hạo Nam kinh ngạc nhìn bên này, vốn chỉ là nghĩ muốn đi vào rửa cái tay, không nghĩ tới, nhìn đến mẹ con các cô rồi!

Tâm tình tung bay, lại có tia hiu quạnh!

Cười đã đi tới, Nini từ trên chỗ ngồi nhảy xuống, hướng thẳng đến anh lao tới, một tay lấy chân dài của anh ôm lấy, Đường Hạo Nam cúi đầu nhìn đứa nhỏ đáng yêu.

"Chú đẹp trai! Người vì sao vẫn không tìm con chơi vậy?" Nini lớn tiếng hỏi, tầm mắt Đường Hạo Nam lại vẫn ở chỗ Hạ Nhất Nhiễm đang ngồi kia, "Nini, tay chú bẩn, đi rửa cái tay trước đã, ok?"

"Ok!" Nini lớn tiếng nói.

"Ông chủ!" Nhân viên cửa hàng thấy Đường Hạo Nam đi vào, lễ phép kêu hô.

Hạ Nhất Nhiễm thế mới biết, Đường Hạo Nam hiện tại là ông chủ của nơi này!

Anh chỉ chốc lát sau rửa tay xong đi tới, trực tiếp tại đối diện Hạ Nhất Nhiễm ngồi xuống, vẻ mặt mỉm cười nhìn cô, ngại Nini đang ở đây, Hạ Nhất Nhiễm cũng hướng anh lễ phép gật gật đầu.

Đại Hoàng bị buộc tại cái cây bên ngoài cửa tiệm, ngoan ngoãn ngồi bên ngoài cửa sổ, nhìn nơi này.

Hạ Nhất Nhiễm nhìn Đại Hoàng đáng yêu thật thà phúc hậu, nhịn không được cười, Đường Hạo Nam ý thức được, cô đối với chó đều có thể cười, chỉ riêng đối anh...

Nini ôm Đường Hạo Nam, vừa cười vừa nói, lại vẫn chạy đến bên quầy bánh ngọt, giương mắt nhìn đồ ngọt bên trong, "Muốn ăn cái gì, chú mời con, cứ việc chọn!"

Hạ Nhất Nhiễm nghe anh nói như vậy, vội vàng giương giọng mở miệng: "Nini! Không được ăn đồ ngọt!"

Hàm lượng đường của bánh pudding cao cũng thì thôi, những bánh ngọt này vẫn lại là thôi đi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nini lập tức liền suy sụp, Đường Hạo Nam rất không hiểu nhìn Hạ Nhất Nhiễm, "Tại sao không ăn được?"

"Sâu răng!" Hạ Nhất Nhiễm nâng giọng nói, trợn trắng mắt nhìn anh.

"Nini, chúng ta không ăn có được hay không? Sẽ bị sâu răng đó, sâu răng là cái gì? Chính là trong răng sẽ có con sâu nhỏ, ở bên trong bò nha, đem răng nanh của con ăn luôn..." Đường Hạo Nam ngồi chồm hổm, bàn tay đặt lên bả vai nhỏ của Nini, kiên nhẫn khuyên cô bé, vừa nói, lại vẫn chỉ vào răng của chính mình.

Nini nghe nói sẽ có sâu nhỏ ăn hết răng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn là vẻ mặt ghét bỏ, "Con không ăn rồi!"

Hạ Nhất Nhiễm không nghĩ tới, tiểu nha đầu nghịch ngợm này vậy mà dễ dàng liền thay đổi chủ ý như thế rồi.

Nhìn Đường Hạo Nam kia đối cô bé kiên nhẫn, có yêu thương thật sự, trong lòng không thể nói rõ là cảm giác như thế nào.

Chỉ chốc lát sau, liền nhìn bọn họ đi ra ngoài, Nini đang cùng Đại Hoàng chơi đùa.

Anh rốt cuộc muốn như thế nào?

"Nini! Chúng ta cần phải đi! Không phải muốn đi khu vui chơi sao?" Cô ra khỏi cửa hàng đồ ngọt, đối Nini nâng giọng nói.

Nini không tha nhìn Đường Hạo Nam, "Chú ơi, người theo mẹ con con cùng đi chơi, có được hay không?"

"Nini! Con lại không nghe lời rồi hả?!" Hạ Nhất Nhiễm giận, nghiêm khắc lớn tiếng nói, Nini sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, một vẻ lã chã chực khóc, hướng tới bên người Đường Hạo Nam tránh đi.

Nhìn dáng vẻ Nini sắp khóc đến nơi, Đường Hạo Nam đau lòng, biết Hạ Nhất Nhiễm là nhằm vào anh!

"Em quát con bé cái gì mà quát?!" Anh hướng cô thấp giọng trách cứ, bởi vì anh, Nini thích anh, để cho cô rất tức giận!

"Tôi giáo dục con gái của tôi, có quan hệ gì với anh? Một tên cặn bã như anh, giả vờ người tốt cái gì?" Cô không khách khí phản bác, giọng rất thấp, ngữ khí mang châm chọc.

Cặn bã, đã rất nhiều lần nghe cô gọi chính mình như thế rồi.

Anh ở trong cảm nhận của cô là có nhiều thối nát...

"Nini..." Đường Hạo Nam khom người nghĩ muốn khuyên bảo với Nini.

"Gâu gâu!"

Nini không thấy nữa, Đại Hoàng sủa lên, Đường Hạo Nam nhìn lại, chỉ thấy tiểu bảo bối một người chạy, đi qua giữa đường.

"Nini!"

"Nini!"

Đường Hạo Nam hô to, Hạ Nhất Nhiễm cũng phát hiện, bỗng dưng kinh hãi, liền nhìn tiểu Nini vừa khóc vừa lau nước mắt hướng tới giữa đường mà đi, Hạ Nhất Nhiễm sợ tới mức toàn thân phát run, sắc mặt tái mét, thất thần tại chỗ.

Cô đối đường cái rất có cảm giác sợ hãi, mấy năm nay, chính mình gần như không lái xe qua!

Bởi vì có bóng mờ!

Chỉ thấy bóng dáng cao lớn của Đường Hạo Nam thần tốc chạy tới, Nini còn đang hướng giữa đường đi, Đường Hạo Nam không để ý chiếc xe thần tốc vọt tới bên người Nini, khi Nini thiếu chút nữa bị một chiếc xe công cộng đang chạy tới đụng vào, lập tức ôm cô bé lên, thân thể của anh va chạm vào thân xe công cộng!

Hạ Nhất Nhiễm kinh hãi nhìn một màn này, nhìn Đường Hạo Nam khom người, che chở đứa nhỏ.

Nhìn con gái không có việc gì, hốc mắt cô nóng lên, tràn đầy ướt át, hướng tới bên kia đi tới, Đường Hạo Nam ôm Nini đã đi tới, nhìn Hạ Nhất Nhiễm cũng hướng giữa đường đi qua, dáng vẻ thất thần sợ sệt, làm anh tức giận.

Vọt tiến lên, kéo cô đến một bên, "Em cũng ba tuổi sao?! Nhiều xe như vậy lại vẫn hướng giữa đường mà đi?!" Anh tức giận nói, không phát hiện Hạ Nhất Nhiễm hốc mắt đỏ lên, càng không phát hiện chính mình bị thân xe công cộng thân chà phá cánh tay!

Cô ôm lấy Nini, hướng bên cạnh đi, Đường Hạo Nam đi theo, Hạ Nhất Nhiễm xoay người khi đó, oán hận trừng mắt nhìn anh, "Anh không phải thấy chết mà không cứu sao? Tại sao cứu con gái của tôi? Có phải đổi lại bất luận người nào xảy ra tai nạn xe cộ anh đều cứu, chỉ riêng tôi hẳn không cứu hay không?!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.