Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đường Hạo Nam đi trên hành lang bên ngoài khoa cấp cứu bệnh viện nhi, tất cả trong đầu đều là hình ảnh cô đối Lục Ngộ Hàn cực kỳ tín nhiệm, ỷ lại, cực kỳ tự nhiên, tựa như người một nhà.

Chính mình sáu năm trước, đối với cô là cường thế, bá đạo, ý chiếm hữu rất mạnh, dù người đàn ông nào cùng cô nói nhiều một lời, anh đều luôn phát điên! Hiện tại, nhìn cô cùng Lục Ngộ Hàn càng ngày càng gần, đã không đi cướp đoạt, chỉ có thể nhẫn nhịn cam chịu cái loại cảm giác đau khổ nhưng vẫn phải buông tay này!

Đây có lẽ, đây mới đúng là cảnh giới cao nhất của yêu đi?

Cô chán ghét anh, anh liền yên lặng trốn trong bóng tối nhìn cô, không đến trước mặt quấy rầy.

Mấy ngày nay, buổi tối luôn không kiềm chế được lái xe đến gần biệt thự của cô, ngồi ở đó như vậy, cũng có thể gần cô thêm một chút.

Vừa nãy Lục Ngộ Hàn muốn ôm ấp tiểu Nini, anh không chút nghĩ ngợi đưa cho người đó, yên lặng rời khỏi, yên lặng rời xa cô.

Anh chưa từng nghĩ tới, chính mình cũng sẽ có một ngày cam tâm tình nguyện đem cô nhường cho người khác! Đã từng, cũng càng không nghĩ tới, cô sẽ hoàn toàn triệt để coi anh là người xa lạ.

Một mình anh lặng lẽ lái xe, ở trên đường chạy đi không phương hướng nhất định, trong lúc vô tình liền chạy đến trước trường trung học trước kia của bọn họ.

Hơn mười hai năm, trường học đã sớm thay đổi hoàn toàn, không một tòa kiến trúc anh quen thuộc...

Anh ngồi yên lặng bên cạnh sân tập thể dục, lẳng lặng hứng gió, từng màn hồi ức trước kia hiện lên, qua rất lâu, nghĩ muốn gọi điện thoại cho Hạ Nhất Nhiễm, hỏi một chút tình huống hiện tại của Nini, nhưng cuối cùng vẫn là điện thoại cho Lục Ngộ Hàn.

Lục Ngộ Hàn chính đang lái xe, nhìn báo biểu trên điện thoại, trực tiếp dùng bluetooth trên oto nghe điện thoại.

Hạ Nhất Nhiễm ôm Nini ngồi ở phía sau.

"Nini sao rồi? Đã hạ sốt chưa?" Nghe giọng Đường Hạo Nam, Hạ Nhất Nhiễm nhíu mày, anh thật sự là quan tâm Nini sao?

"Đã hạ sốt rồi! Chúng ta hiện tại đang trên đường trở về biệt thự!" Lục Ngộ Hàn trầm giọng nói, Đường Hạo Nam yên tâm mà cúp điện thoại.

"Thằng nhóc này, rất quan tâm Nini!" Lục Ngộ Hàn trầm giọng nói, giọng không lớn không nhỏ, nhưng vẫn truyền vào trong tai Hạ Nhất Nhiễm.

Hạ Nhất Nhiễm làm bộ như không có nghe đến, cái gì cũng chưa nói, cúi đầu, nhìn con gái bảo bối trong lòng.

...

"Cậu, đã muộn như thế, người đừng lái xe về nữa, nghỉ lại phòng khách một đêm đi!" Cô từ trong phòng trẻ con đi ra, hướng Lục Ngộ Hàn đang chờ ở bên ngoài, mỉm cười nói.

"Được! Ta cũng không khách khí với con, đêm nay ta liền ở lại đây rồi! Con cũng nghỉ ngơi sớm một chút!" Giờ đã rạng sáng, nhìn cô có chút mỏi mệt, tay Lục Ngộ Hàn xoa gương mặt cô, Hạ Nhất Nhiễm cũng không né tránh, mỉm cười nhìn anh, "Con đi sắp xếp dọn phòng giúp người!"

Lục Ngộ Hàn là theo Hạ Nhất Nhiễm vào phòng khách, vừa mới vào phòng, anh đột nhiên từ phía sau ôm lấy cô.

Hạ Nhất Nhiễm cả người đơ ra.

"Nhiễm Nhiễm..." Người đàn ông để cằm ở đỉnh đầu cô, thì thào kêu hô, hương vị nam tính chín chắn vây quanh cô.

Cô không chút hoang mang, cũng không tránh thoát anh, Lục Ngộ Hàn vĩnh viễn là ấm áp vô hại, để cho cô không một chút ý thức trốn tránh, giống người thân của cô.

"Người xảy ra chuyện gì?"

"Nhiễm Nhiễm, ta thật sự hỏi con, rốt cuộc còn yêu Hạo Nam nữa hay không? Hay vẫn lại là đang lừa mình dối người, trốn tránh nó?" Lục Ngộ Hàn trầm giọng hỏi, ngực chồng chất phiền muộn cùng chua xót.

"Tại sao muốn hỏi như thế? Con rất rõ ràng, không thích anh ta, kỳ thật cực kỳ chán ghét anh ta, có thể không nhìn thấy liền không gặp, nhìn đến anh ta, liền nghĩ đến Đồng Y Mộng! Cậu, con không phải đang trốn tránh lòng mình, vài năm nay, kỳ thật con trải qua, so với các người tưởng tượng vẫn còn nhiều hơn rất nhiều, vẫn có rất nhiều chuyện con cũng chưa nói cho người! Nói thực ra, con tái hôn, không phải xuất phát từ ý nguyện chính mình, con vẫn nhớ, toàn bộ những chuyện đã trải qua mấy năm nay đều là do Đường Hạo Nam ban tặng! Con không có khả năng bỏ qua tất cả, lại cùng anh ta có bất cứ liên quan gì!"

Hạ Nhất Nhiễm thành khẩn nói, Lục Ngộ Hàn đột nhiên đem thân thể của cô xoay lại.

"Nếu trước kia nó thật sự yêu con, chỉ là bị che mờ hai mắt thì sao?!"

"Cậu! Liền tính anh ta thật sự có yêu con, cũng không có quan hệ gì với con, con không thích anh ta nữa rồi! Thực không thích rồi! Tại sao các người luôn luôn cho rằng, con nhất định vẫn yêu anh ta chứ? Tình yêu của con dành cho anh ta, đã sớm bị những thương tổn này, từng chút từng chút mài mòn rồi! Anh ta yêu con thì lại thế nào? Mang cho con đều là đau khổ!" Hạ Nhất Nhiễm cười khổ nói, "Con đã từng cho rằng chính mình sẽ yêu anh ta yêu đến không cách nào tự thoát khỏi, sự thực chứng minh, thời gian có thể xóa tan toàn bộ..."

"Nếu không thích nó nữa! Vậy thì chấp nhận anh!" Hai tay Lục Ngộ Hàn giữ lấy hai vai cô, khóa chặt mặt cô, trầm giọng nói.

Hạ Nhất Nhiễm hơi nhíu mày, không nghĩ tới Lục Ngộ Hàn sẽ...

"Cậu..."

"Em không muốn phải không? Nếu không thích nó, tại sao không thể chấp nhận anh?! Anh không cầu em sẽ yêu anh, anh chỉ cầu em chấp nhận anh, để cho anh theo bên cạnh mẹ con hai người, giống một người bạn đời, chăm sóc em!" Lục Ngộ Hàn hốc mắt phiếm hồng, người đàn ông bốn mươi tuổi, tuy nói không già, nhưng khóe mắt đã có nếp nhăn rồi.

Hơn nữa lúc kích động, vết nhăn trở nên càng sâu.

Nhìn Lục Ngộ Hàn như vậy, Hạ Nhất Nhiễm đau lòng, "Nhưng mà, con vẫn xem người như là người thân, trưởng bối!"

Cô nói xong, nhào vào trong lòng anh, ôm chặt thân thể của anh, giọng khàn khàn, áy náy nói.

Lục Ngộ Hàn cũng ôm chặt cô, môi hôn đỉnh đầu cô.

Kỳ thật, trên cái thế giới này, người đầu tiên mang đến cảm giác ấm áp cho cô, là Đường Hạo Nam.

Anh đã từng cũng giống như Lục Ngộ Hàn, cho cô ấm áp, chăm sóc, sau đó...

"Cậu... Vẫn lại là từ bỏ... Thực xin lỗi... Con hiện tại không cần một người bạn đời theo bên cạnh, chính mình có thể nuôi lớn con mình, một mình sống tiếp! Con không cần bất kỳ ai chăm sóc, con sẽ dựa vào chính mình!" Cô khóc thút thít nói, thay vì ỷ lại người khác, không bằng dựa vào chính mình!

Chỉ có chính mình mới không phản bội chính mình!

"Con không chấp nhận người, cũng không chấp nhận bất kỳ một người đàn ông nào khác, càng không thể lại chấp nhận Đường Hạo Nam! Cậu, con đã không tin hôn nhân, càng không tin tình yêu rồi! Con còn nghĩ muốn tiếp tục coi người là người thân, bạn bè, trưởng bối, người cũng không cần lại tiếp tục lãng phí thời gian cho con nữa!" Cô từ trong ngực anh rời đi, lấy mu bàn tay xoa xoa nước mắt, giờ phút này dáng vẻ của cô, giống một nữ sinh nhỏ không khác gì nhau.

Để cho Lục Ngộ Hàn càng thêm đau lòng!

Bởi vì sợ yêu, cho nên sẽ không lại yêu, tình nguyện cô đơn một người, cũng không nghĩ muốn lại tìm!

"Không cần thương cảm con! Cậu, con còn có con của mình mà! Con có bọn nhỏ cùng con..." Hạ Nhất Nhiễm nhìn ra được trong mắt Lục Ngộ Hàn nghi ngờ, vội vàng lại nói.

Trên mặt Lục Ngộ Hàn, từ từ hiện lên vẻ thất vọng.

Cô đau lòng người đàn ông lớn tuổi này, nhưng mà, cô không cho anh không được tình yêu...

...

Một âm thanh va chạm kịch liệt vang lên, đêm khuya, một chiếc SUV màu đen tông vào hàng cây xanh bên đường, bên trong xe, túi khí an toàn đã mở ra toàn bộ, Đường Hạo Nam gần như bị túi khí va chạm choáng quáng, anh ảo não nhắm lại hai mắt, miệng đang mắng!

Đầu váng mắt hoa, tay phải cùng một chân vẫn đang không cảm giác!

Vừa rồi muốn thắng xe, chân không có cảm giác, thiếu chút nữa liền muốn đụng vào chiếc xe phía trước, tay trái dồn sức đánh tay lái, lao vào hàng cây xanh!

Chỉ chốc lát sau, cảnh sát giao thông, xe cứu thương tới rồi, đưa anh đi bệnh viện!

...

Không phải say rượu lái xe, anh căn bản không uống rượu, đang êm đẹp sao lao lao vào hàng cây xanh?

Hứa Thành thật sự khó hiểu!

"Đường tổng! Người cần phải làm kiểm tra tường tận! Như vậy tiếp tục là không được! Tôi nghi ngờ thân thể người thật sự có vấn đề rồi!"

Đã là buổi sáng ngày hôm sau, Hứa Thành nhìn Đường Hạo Nam mặc áo sơmi đang tính toán xuất viện, kích động lại có chút tức giận nói, trên đầu Đường Hạo Nam dán miếng băng gạc nhỏ, tối hôm qua không chịu thương tích gì lớn.

"Hứa Thành, cậu còn như vậy, chức vụ trợ lý tổng giám đốc cũng đừng làm nữa!" Đường Hạo Nam vẻ mặt nghiêm túc, tư thái lãnh đạo không để cho người phản kháng, hai mắt trừng Hứa Thành, không khách khí nói, thái độ cực kỳ ác liệt!

"Đường tổng có phải muốn tôi phải nói cho Hạ tổng tình hình thực tế đúng không..."

"Cậu dám?!" Đường Hạo Nam dáng vẻ như muốn giết người, lạnh lùng nói.

Hứa Thành ngậm miệng, Đường Hạo Nam đối với tình hình thân thể của chính mình, anh một chút cũng không quan tâm.

Mấy năm nay, từ đầu liền chưa làm qua một lần kiểm tra sức khoẻ!

Có đôi khi, mất đi những thứ mình để ý nhất, toàn bộ cái khác đều đã trở nên không quan trọng rồi!

Bao gồm sinh mệnh chính mình!

"Tại sao Đồng Y Mộng mấy ngày nay không tới quấn lấy tôi?" Lúc Đường Hạo Nam nói chuyện, đang cài khuy áo sơmi, cả người đắm chìm trong ánh nắng lặt trời rực rỡ bên ngoài cửa sổ, lúc ngẩng đầu, ánh sáng thật là chói mắt, anh lập tức đem màn che cửa kéo xuống.

Trong phòng bệnh âm u hơn.

"Trốn ở trong nhà người giả vờ đáng thương rồi! Vừa ra khỏi cửa liền có phóng viên vây đuổi, cô ta nào dám ra khỏi cửa."

"Nghiệt chủng trong bụng của cô ta, có khỏe không?" Đường Hạo Nam nhàn nhạt hỏi, khóe miệng lại nhiễm hàn ý làm cho người ta cảm thấy lạnh sóng lưng.

Hứa Thành mấy năm nay không phải chưa thấy qua dáng vẻ độc ác tàn nhẫn của Đường Hạo Nam!!

"Không nghe nói có cái gì khác thường! Đường tổng, người rốt cuộc muốn xử trí Đồng Y Mộng thế nào?" Hứa Thành thật cẩn thận hỏi.

"Tôi để cho cô ta... Sống, không bằng chết!" Đường Hạo Nam nói xong, nắm chặt hai đấm, khung xương phát ra tiếng thanh thúy lạnh lẽo tàn độc!

Dáng vẻ của anh, làm cho Hứa Thành luôn đi theo bên cạnh anh nhiều năm đều đã sợ hãi kinh ngạc không thôi!

...

"Anh Hạo Nam, tại sao còn có nhiều phóng viên đuổi theo em như vậy?! Em đã rất nhiều ngày không ra khỏi cửa rồi... Em sợ mỗi ngày ở trong nhà, bảo bảo sẽ..." Đường Hạo Nam vừa mới vào biệt thự, Đồng Y Mộng từ trên lầu đi xuống, vẻ mặt ủy khuất nói.

Lúc này, Lục Uyển Thu từ cửa sau đi vào, nhìn bọn họ, hừ lạnh một tiếng, cái gì cũng chưa nói.

"Mộng Mộng, em là bạn gái của Đường Hạo Nam anh, chuyện em sao chép, đương nhiên sẽ càng gây ra sóng lớn, những phóng viên này bám lấy em như vậy là bình thường!" Đường Hạo Nam liếc Đồng Y Mộng, cong khóe môi, trầm giọng nói, hướng Lục Uyển Thu đến gần.

Lục Uyển Thu đã ngồi trên sofa dùng trà, lúc này nặng nề mà buông xuống chén trà, "Thật sự là đủ mất mặt mà! Cô thiết kế không được cũng đừng giả vờ ra vẻ, vậy mà lại không biết xấu hổ sao chép tác phẩm của người khác! Hạo Nam nhà chúng tôi đều bị cô làm mất hết mặt mũi!"

"Bác gái, con là bị oan!"

"Oan? Tòa án đều đã phán cô sao chép, tin tức trên báo ồn ào huyên náo, cô cho tôi là người mù sao?!" Lục Uyển Thu tức giận đến đứng lên, hướng Đồng Y Mộng cách đó không xa, nghiêm khắc châm chọc.

Đường Hạo Nam hai chân bắt chéo, ngồi ở trên ghế sofa, một vẻ xem kịch vui, cũng không lên tiếng, nhàn nhã uống trà.

"Bác gái, con thật là bị oan... Anh Hạo Nam..." Từ sau khi cô ta trở về, thái độ Lục Uyển Thu đối với cô ta liền thay đổi, Đồng Y Mộng hai mắt vô tội nhìn Đường Hạo Nam, giống anh xin giúp đỡ.

"Cô đừng ỷ có Hạo Nam làm chỗ dựa cho mình, liền làm xằng làm bậy, làm mó mất mặt! Nếu mang thai, liền an phận thủ thường ở nhà dưỡng thai! Còn đứa nhỏ này rốt cuộc là của ai, chờ bụng cô lớn lên, tất phải lấy tủy làm xét nghiệm DNA! Muốn làm con dâu của tôi không phải dễ dàng như vậy!" Lục Uyển Thu chán ghét trừng mắt Đồng Y Mộng, vẻ mặt cường thế!

Ai côn trùng hơm ??????

Đang ở chợ c

ôn trùng mà load ảnh mãi ko lên ????



Đố mn biết tui đang ở đâu ???
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.