Trên chiếc giường lớn màu đen lộn xộn, người đàn ông để trần nửa người trên ngồi ở đầu giường, trên da thịt màu đồng cổ bò đầy vết hồng ngân ám muội, người phụ nữ bọc chăn, trên cơ thể trắng nõn, ấn một cái một cái hôn ngân màu đỏ, tóc dài rối tung, cúi thấp đầu, trên lông mi đen tuyền lây dính nước mắt óng ánh trong suốt.
Đường Hạo Nam nghi hoặc nhìn cô ta, "Ý của em là, chúng ta tối qua lăn giường rồi hả?"
Anh trực tiếp hỏi.
"Uh"m... Anh Hạo Nam... Tối hôm qua anh uống rượu, say đến không biết trời đất, vào cửa liền kéo em đến phòng của anh, đè em té ngã, em phản kháng không được, chúng ta liền..." Đồng Y Mộng cúi thấp đầu, ủy khuất nói.
Đường Hạo Nam híp con ngươi đen, khóa chặt người bên cạnh, khóe miệng lặng yên cong lên, vươn ra cánh tay phải, ôm cô ta vào trong ngực.
"Mộng Mộng... Thực xin lỗi... Anh tối hôm qua không thương tổn đến em chứ?" Đường Hạo Nam ôm cô ta, đem gương mặt như hoa lê đẫm mưa của cô ta xoay lại, nhìn cô ta, trầm giọng hỏi.
Đồng Y Mộng nhìn anh, mím môi, lắc đầu, lại gục đầu xuống, một vẻ cực kỳ thương cảm.
"Anh Hạo Nam... Em nghĩ muốn phản kháng, nhưng mà, phản kháng không được..." Giọng Đồng Y Mộng khàn khàn, bả vai đang run run.
Đường Hạo Nam mỉm cười, "Ngốc quá, tại sao nghĩ muốn phản kháng? Chẳng lẽ em không thích anh nữa rồi hả?" Anh ôn nhu hỏi, môi cơ hồ áp vào bên tai Đồng Y Mộng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-truoc-muon-tai-hon/3239690/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.