Chương trước
Chương sau
Khương Dư Hằng mặc áo ngủ, tầm mắt rơi vào bình thuốc trong suốt rơi xuống trên thảm trải sàn, mi tâm nhíu lại, ngược lại, lãnh khốc nhìn Đường Hạo Hâm tóc tai rối loạn, vẻ mặt tức giận.

Cô ta phát hiện rồi sao?

"Đó là cái gì?! Anh cmn nói cho tôi biết!" Đường Hạo Hâm tiến lên, níu chặt vạt áo Khương Dư Hằng, căm giận rống. Khương Dư Hằng lập tức nắm lấy cổ tay cô ta, vẻ mặt ác độc, đôi con ngươi đen hung ác nham hiểm trừng mắt nhìn cô ta.

"Thuốc tránh thai!" Khương Dư Hằng lạnh lùng nói, vô tình nhìn sắc mặt Đường Hạo Hâm do nóng giận mà đỏ bừng từ từ biến thành trắng bệch.

"Anh nói lại lần nữa xem?!" Đường Hạo Hâm tiếp tục gào rống, một vẻ không muốn tin..

Dù cho đã xác định rồi.

Khương Dư Hằng hừ lạnh, ghét bỏ đem tay cô ta hất ra, "Đường Hạo Hâm, đừng ở trước mặt tôi hung hãn ương ngạnh nữa!"

"Tại sao thuốc bổ của tôi lại là thuốc tránh thai?! Khương Dư Hằng! Anh nói rõ ràng với tôi đi! Tên khốn!" Tức giận không kiềm chế được Đường Hạo Hâm gào thét, sắc mặt lại đỏ lên, căm hận trừng mắt người đàn ông ở trước mắt.

Vẫn luôn muốn đứa bé, vẫn có bầu không được, đã từng đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ đều nói không có vấn đề gì, không nghĩ tới thuốc bổ uống quanh năm bị anh vụng trộm đổi thành thuốc tránh thai rồi. Đường Hạo Hâm đột nhiên đầy hận ý có kích động muốn giết anh!

"Đường đại tiểu thư, tôi tại sao muốn cùng cô sinh con?" Khương Dư Hằng híp con ngươi, liếc mắt người người phụ nữ trước mặt, sâu xa hỏi.

Dáng vẻ của anh, để cho Đường Hạo Hâm cảm giác cực kỳ xa lạ, cho tới nay, anh đều là nhẫn nhục, cho dù cô ta nhục nhã anh, mắng anh thế nào, anh chỉ nói hai chữ: Đủ rồi!

Cô ta lắc đầu: "Khương Dư Hằng, anh đúng là quá cặn bã! Anh dựa vào cái gì?! Đường gia chúng tôi có lỗi với anh sao, nếu không nhờ tôi, anh vẫn chỉ là một kẻ nghèo hèn ở nông thôn có thể trèo cao trở thành Phượng Hoàng nam như bây giờ sao!" Đường Hạo Hâm níu chặt vạt áo Khương Dư Hằng, căm hận rống, đánh đấm, đá đánh.

Người đàn ông vẫn không nhúc nhích đứng sừng sững tại kia, khóe miệng nở nụ cười lạnh: "Đường Hạo Hâm, cô lại có tư cách gì xem thường tôi? Cô thật cho rằng chính mình là Thiên Kim Đại Tiểu Thư ngậm thìa vàng lớn lên?"

"Ở trong mắt tôi, cô vĩnh viễn đều là người không được dạy dỗ, người đàn bà chanh chua hung hãn ương ngạnh! Tôi cmn xem như chịu đựng cô đủ lắm rồi!" Khương Dư Hằng lập tức nắm lấy cổ tay cô ta, đẩy cô ta ra, thân thể Đường Hạo Hâm không vững, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.

"Tôi biết rõ, trong lòng anh vẫn yêu Hạ Nhất Nhiễm phải hay không? Chính là con tiện nhân kia..."

"Bốp!" Đường Hạo Hâm lao tới, nghiến răng nghiến lợi mắng, Khương Dư Hằng rốt cuộc nhịn không được, vung tay cho cô ta một bạt tai, Đường Hạo Hâm lảo đảo lui về sau, thân thể không vững, té ngã trên mặt đất, nửa bên mặt nháy mắt sưng phù, rõ ràng có thể nhìn thấy vết tích ấn dấu năm ngón tay.

Trong lòng bàn tay truyền đến đau đớn tê dại để cho Khương Dư Hằng cũng sửng sốt không kém, nhìn Đường Hạo Hâm chật vật té lăn trên đất, anh cũng không nghĩ tới, chính mình sẽ ra tay đánh cô ta!

Có lẽ là, nhẫn nhịn đủ rồi!

"Anh đánh tôi..." Đường Hạo Hâm khàn giọng mở miệng, nước mắt ào ào rơi xuống.

Khương Dư Hằng cũng không có mềm lòng, cái người phụ nữ không coi ai ra gì, tâm địa xấu xa này, anh nhẫn nhịn cô ta thật lâu rồi!

"Đường Hạo Hâm, tôi cảnh cáo cô, sau này đừng lại nhục nhã Nhiễm Nhiễm nữa! Cũng đừng lại xem thường tôi!" Khương Dư Hằng trên cao nhìn xuống trừng mắt với Đường Hạo Hâm, hừ lạnh nói, anh đi đến bên cạnh tủ quần áo.

Anh thật sự, yêu Hạ Nhất Nhiễm!

Đường Hạo Hâm ở trong lòng kiên định cho rằng như thế, trước kia một mực hoài nghi, thêm mắm thêm muối tô vẽ, nhưng mà vẫn luôn không thấy được Khương Dư Hằng cùng Hạ Nhất Nhiễm có chút ái muội gì, cũng chưa từng nghe Khương Dư Hằng chính miệng thừa nhận qua, hiện tại, anh vì Hạ Nhất Nhiễm, vậy mà đánh cô ta!

Mà còn, nhiều năm cũng không có con được như thế, cũng là vì người phụ nữ kia đi?!

"Khương Dư Hằng! Anh là  tên súc sinh! Tôi muốn giết anh!" Đường Hạo Hâm lao tới bên cạnh tủ quần áo, bắt lấy Khương Dư Hằng, nghiến răng nghiến lợi gào rống, một tay Khương Dư Hằng hất cô ta ra đẩy ngã ở trên giường, lập tức, xoay người đè cô ta ở dưới thân, tay Đường Hạo Hâm vung lên muốn giữ anh lại,  ngược lại bị anh bắt được: "Cô còn dám làm loạn, tôi liền ly hôn với cô!"

"Ly hôn? Ha ha, anh bỏ được sao? Anh ở rể cưới tôi, không phải là vì tiền bạc của Đường gia sao?! Anh bỏ được sao?!" Đường Hạo Hâm bi ai gào thét, sỉ nhục anh.

Khương Dư Hằng lại nở nụ cười: "Cô nghĩ tôi cũng quá đơn giản rồi, Đường tiểu thư... Ngoan ngoãn đừng nhúc nhích!"

Dứt lời, lại đi đến bên cạnh tủ quần áo, nhanh chóng mặc xong quần áo, Đường Hạo Hâm nằm ở trên giường, lòng như đao cắt  đau đến khó chịu.

Vẫn cho là anh đối với cô vẫn lại là có chút tình cảm, không nghĩ tới...

Sau khi Khương Dư Hằng đi ra ngoài, cô ta lập tức tìm điện thoại di động, run rẩy tìm số Đường Hạo Nam.

Anh là người đứng đầu cái nhà này!

"Hạo Nam... Hạo Nam..." Điện thoại mới vừa được kết nối, Đường Hạo Hâm kích động bất lực mở miệng.

"Chị, lại có chuyện gì? Tôi rất bận!" Giọng Đường Hạo Nam truyền đến.

"Hạo Nam... Khương Dư Hằng anh ấy, anh ấy đánh chị! Anh ấy vì Hạ Nhất Nhiễm, đánh chị! Anh ấy vẫn lén cho chị uống thuốc tránh thai... Hạo Nam... Anh ấy thay đổi... Chị sợ... Anh ấy vậy mà lại đánh chị..." Đường Hạo Hâm cuộn mình tại trên giường, ủy khuất nói.

Lúc đó, Đường Hạo Nam đứng ở bên cạnh cửa sổ sát đất trong khách sạn, quan sát toàn cảnh thành phố Newyork, nghe những lời Đường Hạo Hâm nói, cau mày, bọn họ là vợ chồng đã nhiều năm như thế vẫn đều cãi nhau là như thế này.

Nhưng mà lần này, tại sao Khương Dư Hằng  lại ra tay đánh người?

Làm một người đàn ông, anh vẫn cảm thấy thái độ Đường Hạo Hâm đối với Khương Dư Hằng cực kỳ có vấn đề, Khương Dư Hằng đã đối với cô ta rất nhường nhịn rồi.

Cuối cùng không thể nhịn được nữa rồi sao?

"Chị, chuyện thuốc tránh thai, là hiểu lầm đi, Khương Dư Hằng anh ta không có khả năng..."

"Là thật sự! Chị đã đem thuốc đi làm kiểm tra qua! hạo Nam, anh ấy không thích chị... Anh ấy thật sự yêu Hạ Nhất Nhiễm... Vừa rồi anh ấy còn nói, không cần đem anh ấy nghĩ đến quá đơn giản..."

Lời Đường Hạo Hâm nói, làm mày Đường Hạo Nam nhíu lại, sắc mặt nghiêm túc. "Chị, kế hoạch chị phụ trách gần đây, có phải mang về nhà làm hay không?!"

"Hạo Nam, đều đã là lúc nào, em còn hỏi chị những thứ này..."

"Tôi hỏi chị, phải hay không?!"

"Phải... Em cũng biết hiệu suất làm việc của chị..." Lời Đường Hạo Hâm nói còn chưa nói xong, Đường Hạo Nam đã cúp điện thoại, anh lập tức gọi điện thoại cho Hứa Thành. "Lập tức điều tra Khương Dư Hằng gần đây có tiếp xúc Kha Dịch Thần hay không!"

Đường Hạo Nam nghiêm túc dặn dò xuống.

Sau đó, anh ngồi vào sô pha bên cạnh, ngón trỏ hai bàn tay xoa xoa huyệt Thái Dương, nhẹ nhàng mà uấn.

Có thể là Khương Dư Hằng bán đứng Đường thị hay không?

Anh ta là có mục đích gì?

Mấy năm nay, Khương Dư Hằng vẫn phụ trách bộ phận quảng cáo sáng tạo, tại công ty cũng không quyền hành...

...

Cuối mùa thu, cây thay lá, lá rụng bay đầy trời, ngoài cửa sổ phòng bệnh, một trận gió lạnh thổi qua, cây ngô đồng cách đó không xa đang rơi xuống mấy chiếc lá. Hạ Nhất Nhiễm đứng ở cửa sổ, trên người mặc áo lông màu nâu hở cổ, lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ.

Mấy ngày nay vẫn ở nơi này tĩnh dưỡng, suy nghĩ rất nhiều.

Phần lớn là liên quan đến Đồng Y Mộng.

Nếu ngày đó Đồng Y Mộng là cố ý, như vậy, cô ta hẳn đã biết cô cùng Đường Hạo Nam đã kết hôn, cũng khẳng định không có mất đi trí nhớ! Hành vi sau khi tỉnh lại, toàn bộ là giả.

Làm bộ như mất trí nhớ, là muốn đem cô đuổi ra khỏi Đường gia đi?

Đi chọn áo cưới, là cố ý chọc giận cô đi?

Lần trước ăn bánh ngọt, ngộ độc thức ăn, cũng là cô ta cố ý đi?

Đồng Y Mộng, cô ta thật đúng là ác độc!

Xem ra nhu nhược vô hại, trên thực tế, tâm cơ sâu nặng như vậy, tâm địa ngoan độc như vậy.

Hai ngày này, cô ta vậy mà vẫn gọi điện thoại đến hỏi tình hình của cô, cho rằng cô còn không biết khuôn mặt thật của cô ta sao?

Thật đúng là, lòng người khó lường!

Dựa theo Lục Ngộ Hàn dặn dò, cô không vạch trần Đồng Y Mộng.

Đường Hạo Nam nếu biết Đồng Y Mộng một mực giả vờ, sẽ tiếp tục tin tưởng cô  hay lại là như thế nào?

Cô không biết, nếu nói cho anh những thứ này, anh có thể tin tưởng cô hay không.

Chưa từng quên chuyện tìm "người anh" kia, cô trờ về đến bên giường, mở ipad, ở trên mạng tìm kiếm thôn Khương Yển, mới biết được, trong thôn kia, toàn bộ đều họ Khương.

Khương...

Người đầu tiên cônghĩ tới chính là Khương Dư Hằng, cũng mới nhớ tới, khi còn ở câu lạc bộ của trường đại học, trên tư liệu của anh là viết địa chỉ kia...

Nếu, Khương Dư Hằng thật sự là con riêng của mẹ cô cùng Đường Hậu Đức, vậy anh cùng Đường Hạo Nam chẳng phải là anh em sao?

Đường Hạo Hâm!

Trong giây lát nghĩ đến Đường Hạo Hâm, cô kinh sợ, nếu quả thật giống như những gì cô suy đoán, bọn hắn chẳng phải là...

Không, hẳn không phải là như vậy, không phải!

Hạ Nhất Nhiễm chủ động hẹn Khương Dư Hằng, hai người tại quán cà phê gặp mặt.

Trước kia đều là có thể tránh khai liền tránh đi.

Khương Dư Hằng cũng là cực kỳ ngạc nhiên, cô sẽ chủ động hẹn mình, nhìn cô, ánh mắt không khỏi trở nên ôn nhu...

"Anh..."

"em..."

Hai người cùng lúc mở miệng, Hạ Nhất Nhiễm cười cười, Khương Dư Hằng ý bảo cô nói trước: "Anh gần đây có khỏe không? Em là chỉ anh cùng chị họ."

Ở trong ấn tượng của Hạ Nhất Nhiễm, Đường Hạo Hâm cùng Khương Dư Hằng luôn luôn mâu thuẫn ồn ào.

"Anh tính toán cùng cô ta ly hôn." Khương Dư Hằng thành thật nói, Hạ Nhất Nhiễm nhíu mày: "Tại sao?"

"Bởi vì em!" Khương Dư Hằng chắc chắn nhìn cô, thẳng thắn nói.

Hạ Nhất Nhiễm có phần không hiểu, chậm rãi lắc đầu, "Anh, anh rể..."

"Kêu là anh hai đi!" Khương Dư Hằng trầm giọng nói, tươi cười ôn hòa, ánh mắt hòa ái, nhìn cô ở đối diện, khóe môi hơi hơi cong lên.

Hạ Nhất Nhiễm sửng sốt, anh, anh biết sao?

Từ khi nào đã biết?

Vẫn còn nhớ rõ lúc ở trường học, anh luôn cực kỳ quan tâm đến cô, sau này gả vào Đường gia, tại Đường thị, anh cũng giúp cô không ít.

"Anh thật là anh trai cùng mẹ khác cha của em sao?" Hạ Nhất Nhiễm thì thào hỏi.

Khương Dư Hằng gật đầu, vươn tay xoa nhẹ lên gương mặt cô, thở dài: "Hiện tại, cuối cùng có thể quang minh chính đại nhìn em rồi, nha đầu ngốc!"

Trong giọng nói của anh lộ ra bất đắc dĩ.

Chân mày Hạ Nhất Nhiễm nhíu lại, trên khuông mặt xinh đẹp chưa từng có nhiều chấn kinh, giống như trước kia vậy, trấn định, ung dung.

Ở trong mắt Khương Dư Hằng, cô là một cô bé ưu tú mà tốt đẹp, mấy năm nay, cũng đã lột xác thành một cô gái thành thục, biết điều.

Tiếc nuối chính là, cô bị Đường Hạo Nam đạp hư rồi.

"Vậy, cha anh là... Cha em không nói với em." Hạ Nhất Nhiễm nhẹ giọng hỏi, uống một hớp trà.

Vẻ mặt Khương Dư Hằng hơi cứng ngắc, uống một ngụm cà phê, nhẹ nhàng đặt tách cafe xuống, khóe môi cong lên.

"Đường Hậu Đức. Em còn không biết sao?" Anh nhìn Hạ Nhất Nhiễm, nói khẽ.

Hạ Nhất Nhiễm sợ sệt, đầu óc ong ong, cuối cùng mất bình tĩnh: "Tại sao anh cái gì cũng đều biết? Từ lúc nào đã biết đến?"

Cô không rõ, Khương Dư Hằng từ khi nào biết được những thứ này, tại sao hiện tại mới tìm cô?

Để cho cô càng khó hiểu hơn chính là...

"Vậy còn chị họ? Nếu anh là con trai của bác Đường, vậy chị họ..." Hạ Nhất Nhiễm kích động nhỏ giọng hỏi, trước đó cô không phải không hoài nghi qua, nhưng mà, Khương Dư Hằng hiện tại chứng thật điểm ấy, nên là không giả rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.