Tình yêu giống như lưu sa
Biết rõ nên trốn nó
Vô pháp tự thoát khỏi
Là ta quá ngốc
...
Lại là ngày mưa, lại là Chủ nhật.
Hạ Nhất Nhiễm ngồi ở ở cạnh cửa sổ sát đất trong của hàng đồ ngọt, một tay chống má, nhìn mưa ngoài cửa sổ tí tách rơi xuống không ngừng, trong cửa hàng đang mở bản nhạc như đang nói lên tâm tình của cô lúc này.
Tình yêu, giống như lưu sa, biết rõ nên trốn nó, nhưng không cách nào tự thoát khỏi.
Từ Bắc Kinh trở về đến bây giờ, đã trọn vẹn một tuần, sau khi ở sân bay hôm đó anh bỏ cô rời đi, một tuần rồi cô không cùng Đường Hạo Nam gặp mặt một lần.
Có đôi khi, cô thực hoài nghi, mấy ngày ấm áp kia có phải chỉ là làm một hồi mộng đẹp khó có được hay không.
Nhưng, loại cảm giác Đường Hạo Nam hôn môi cô, ôm cô đi vào giấc ngủ, cùng cô hoan ái khi đó, là chân thật động lòng người như vậy.
Tô Tiểu Quả đem hai phần Tiramisu đi ra, gặp Hạ Nhất Nhiễm ngồi ở cửa sổ thất thần, thở dài lắc lắc đầu.
Hai ngày nay cô vẫn thường ngồi ở kia như thế, phát ngốc, ngày hôm qua có khách vào khi đó, cô vài lần đều đã bưng sai món ăn, một bộ dạng thất hồn lạc phách!
"Tình yêu của em à, đây là thất tình sao?!" Tô Tiểu Quả đặt bánh xuống bàn ăn, cố ý ở trên bàn phát ra âm thanh, Hạ Nhất Nhiễm mới hoàn hồn, chớp chớp đôi mắt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-truoc-muon-tai-hon/3239555/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.