Uông Hữu Huyên ở tại bệnh viện mấy ngày, về đến nhà mới phát hiện bỗng nhiên hết thảy đều biến đổi.
Thứ nhất, rất nhiều thứ không thấy nữa, tỷ như giầy của Tiểu Đình, quần áo của Tiểu Đình, đồ trang điểm của Tiểu Đình, cái bàn máy tính của Tiểu Đình..vân..vân...
Thứ hai, có rất nhiều thứ chưa thấy qua. Giầy nam, y phục của nam, dao cạo râu của nam,sách báo chuyên ngành..vân..vân...
Nếu không phải nhà của Tiểu Đình vẫn là kiểu kiến trúc cũ đó, mở cửa ra nhìn đến trên giường kia cùng cái mền cô dùng thật nhiều năm, cô thật muốn hoài nghi mình đi nhầm nhà —— đúng vậy a, cái mền nhỏ rách nát cô xài từ nhỏ đến hiện tại, không có nó cô không cách nào ngủ, nhưng mền bên cạnh cái mền nhỏ rách nát kia là cái mền màu đen quái quỷ nào đây?
Đó cũng không phải là màu Tiểu Đình yêu thích.
Ghế sô pha bằng da biến thành sô pha vải có bề mặt mềm mại, thảm màu sắc sặc sở biến thành màu cà phê nhạt, Tiểu Đình ở siêu thị mua được bàn cẩm lai lớn biến thành bàn hai người màu trắng đơn giản, rèm cửa sổ màu xanh đậm không thấy, thay vào đó là màu vàng nhạt phù hợp.
Nước hoa được sắp xếp nghiêm chỉnh của Tiểu Đình giờ không thấy đâu, giờ vị trí trên bày đầy mô hình vài năm qua cô ở Hạ gia làm, còn có vài tác phẩm cô đắc ý, thuyền ở trong lọ.
Rất tốt, chăn mền của cô còn đây, cho nên đây đúng là nhà Dương Tú Đình.
Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-truoc-map-map/2367513/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.