Chương trước
Chương sau
Hạ Thượng Thần đem bút ghi âm giao cho thư kí Trình Khả San, "Gõ cho tốt sau đó xếp ra bàn cho tôi, nhớ rõ dán giấy nhắn tin nhắc nhở người ta một tiếng."

"Dạ."

"Giúp tôi nói với Tôn luật sư, Hoàng luật sư buổi chiều chúng ta triển khai cuộc họp, mặt khác, đợi một chút, " anh lật hồ sơ trên bàn ra một chút, "Cái này, trả về cho tiểu thư ấy, nói cô ấy chuyển cho những người khác, cái này ok, nói với người trong cuộc sáng ngày mốt tới một chuyến, tôi sẽ lưu lại một giờ, nói cô ấy trễ nhất năm giờ đến."

"Nhưng tiểu thư này nói, cô phải đi làm, hi vọng chúng ta cố sức đem sự tình sắp xếp sau sáu giờ rưỡi."

Hạ Thượng Thần ngẩng đầu, "Tôi hẳn là có đã nói với cô, trừ phi là trên tay này là án kiện, bằng không sẽ không tăng ca chuyện này sao?"

Trình Khả San giật mình, tiếp theo nhẹ gật đầu.

Cấp trên cuồng công tác nửa tháng trước đột nhiên nói với cô, "Từ hôm nay trở đi, ngoại trừ vụ án hàng không này, tôi muốn tan tầm đúng giờ, giúp tôi chú ý sắp xếp thời gian công việc."

Cô theo anh đã hơn một năm, thật sâu rõ ràng anh đi làm thời gian dài bao nhiêu, nếu anh không mỗi ngày đều thay đổi quần áo như vậy, cô thậm chí hoài nghi anh căn bản sẽ ở lại văn phòng.

Một người như vậy, đột nhiên nói từ nay về sau muốn tan ca đúng giờ...... Cô cho là anh ngày đó hơi mệt, tùy tiện nói một chút mà thôi, nhưng hiện tại xem ra, anh đúng là nghiêm túc.

"Nghĩ gì vậy?"

"Dạ không..... Thực xin lỗi....."

"Cho nên trễ nhất là năm giờ, nếu như không có biện pháp, liền trả lại hết cho tiểu thư đó." Hạ Thượng Thần ngồi xuống ghế da, "Không có gì nữa cô có thể đi."

"Vâng"

Trình Khả San sau khi rời khỏi đây, người đàn ông bắt đầu nhìn bên cạnh một chồng văn kiện tài liệu cao ngất, đều là bản án kiện cáo thương vụ, anh để cho trợ lý đi sưu tập tài liệu, vài phần cộng lại so với luật pháp toàn thư còn dày hơn, anh dự định xem thật kỹ một lần, tìm ra mấu chốt có lợi cho bọn họ kết án sớm......

Cốc, cốc.

Theo tiếng gõ cửa, cửa bị đẩy ra, Hạ Thượng Thần ngẩng đầu, thấy em gái của mình đang đi đến.

Vũ Thần đã thi lấy được giấy phép, trước mắt đang công tác ở văn phòng luật sư, nhưng bởi vì kinh nghiệm có hạn, bởi vậy tạm thời đảm nhiệm chức vụ trợ lý.

Căn cứ theo quy định, trợ lý chỉ có một cái bàn làm việc và một cái ghế, không có phòng làm việc riêng của mình, có đôi khi cô hay vào phòng anh nghỉ ngơi một chút.

"Đang bận sao?"

"Không có." Hạ Thượng Thần cười cười, "Vào đi."

Hạ Vũ Thần đi tới cái ghế phía trước anh ngồi xuống, bộ dạng có điểm do dự, một lát sau mới mở miệng, "Anh, anh cùng cô ta...... Thật sự ly hôn rồi?"

Hạ Thượng Thần cười, "Ba mẹ kêu em tới hỏi?"

Đã một tuần lễ, bởi vì anh đối với chuyện này một mực không có "dẫn người mới đến", anh đoán rằng tính nhẫn nại của ba mẹ cũng kém đi ít nhiều.

"Không có, là em tự mình muốn biết."

"Em chừng nào thì cũng trở thành đứa trẻ tò mò rồi?"

"Chẳng qua là không có chuẩn bị tâm lý, ngày chủ nhật lúc chúng ta còn đi xem ngọc Lưu Ly, cô ấy vẫn còn rất tốt, giống như trước kia, đột nhiên sao có thể......"

"Vũ Thần, " anh cắt đứt lời của em gái, "Không có chuyện gì đột nhiên cả, chính xác mà nói, Hữu Huyên chỉ là cố lấy hết dũng khí mà thôi."

"Anh là nói, cô ta đã nghĩ đến chuyện này lâu rồi?"

"Anh cũng nghĩ thế."

Ngày đó, anh trai nói bọn họ nói ly hôn thì đều hù dọa đến mọi người trong nhà.

Nhưng hù dọa thì hù dọa, kỳ thật bọn họ đều cảm thấy đó là một quyết định đúng đắn, lúc ấy cô cùng ba mẹ đều cho rằng, anh trai cuối cùng cũng nhận ra người vợ này cái gì cũng tồi tệ.

Cho nên hai ngày sau, khi bọn họ biết rõ vì cái gì người vợ tồi tệ lại chủ động đưa ra lời chia tay thì trong nháy mắt nói không ra lời.

Hai cái túi Birkin màu sắc khác nhau mẹ tặng cô đặt ở trong túi chống bụi, đồng hồ nổi tiếng trăm vạn ba tặng cô cũng ngoan ngoãn nằm trong hộp, tổng hợp các loại đồ trang sức giá trị hơn ngàn vạn phân loại xong đều đặt trong ngăn kéo....

Cảm giác như cái gì cũng không có.

Hạ Vũ Thần rất kinh ngạc, cô vẫn cho là người phụ nữ này ham muốn tiền tài của nhà cô, nhưng khi cô ta rời đi chỉ đem theo mấy bộ y phục cùng vài đôi giầy, cái này...... Cái này quá kì quái!

Mấy ngày nay cô cứ suy đi nghĩ lại, có phải là chính mình thật sự hiểu lầm cô?

"Cô ta muốn rời đi, cuối cùng nguyên nhân là gì?"

"Cô ấy không thoải mái."

"Cô ta nói vậy?"

Hạ Thượng Thần nhẹ gật đầu, "Cô ấy nói vậy."

Chứng kiến vẻ mặt em gái muốn nói lại thôi, Hạ Thượng Thần nói tiếp, "Trước kia, anh chính là bị bộ dạng tự do tự tại của Hữu Huyên hấp dẫn, anh biết rõ cô ấy trong mắt ba mẹ còn em nữa là một Hạ phu nhân thất bại, chính là mọi người không rõ ràng lắm ‘thất bại’ với anh mà nói có bao nhiêu trân quý, anh không cần một một người vợ hoàn mỹ như người máy, anh cần một người vợ có thể cho anh ở trước mặt cô ấy thoải mái cười to, yên tâm biểu lộ chính mình một cách thoải mái."

Anh từ khi có trí nhớ đến nay vẫn là một tấm gương.

Anh là con lớn nhất đời thứ ba trong gia tộc, cha mẹ cũng đều nổi tiếng, rất tự nhiên anh trở thành tấm gương cho em trai em gái, sau đó Vũ Thần cũng sinh ra, anh càng giống một người anh trai hơn, một hình tượng hoàn mỹ học tốt, vận động tốt, khả năng hòa giải cũng nhất, nhóm em trai em gái sùng bái anh, bạn bè cũng đều yêu mến anh.

Năm mười mấy tuổi, anh còn có thể vì bộ dạng này mà dương dương tự đắc.

Xem, ta làm được thật tốt.

Xem, ta không hổ là tấm gương cho các em trai, em gái học tập theo.

Nhưng càng về sau, anh bắt đầu cảm thấy cuộc sống của chính mình không chân thật, kỳ thật anh rất không thích tên em họ hay gây chuyện, cũng chán ghét vì chuyện của hắn mà phải đi giải thích với giáo viên, nhưng bởi vì anh là một anh trai tốt, cho nên anh cái gì cũng không thể phàn nàn.

Bóng đá cùng đội bóng rổ đều cần anh, vì công bằng, anh một ngày đi đội bóng rổ, một ngày đi đội bóng đá, kỳ thật anh rất thích bóng đá, nhưng bởi vì không cách nào cự tuyệt huấn luyện viên bóng rổ nhờ giúp đỡ, đành phải chạy hai bên.

Anh là một con người hoàn mỹ, sự tình gì đều có thể thu phục người khác.

Áo sơmi ủi đến thẳng, cả người thoạt nhìn chính là nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ.

Không có người nào biết rõ người cơ hồ tìm không thấy khuyết điểm, nhất định phải đến lúc không có quần áo sạch để mặc mới đi giặt quần áo, bít tất hay ném loạn, thùng rác đầy ra mới chịu đổ, một người xem trận đấu bóng đá châu Âu hay kích động nói lời thô tục.

Vào năm học trung học thì tạm nghỉ học một năm đi xe đạp du lịch vòng quanh thế giới, làm cho ba mẹ còn có các trưởng bối khác lo lắng, có lần anh nói với Hữu Huyên, Hữu Huyên lại oa một tiếng, sùng bái vô cùng, nói thế giới đang ở dưới chân anh.

Hạ Thượng Thần cười cười, "Vũ Thần, kỳ thật anh có rất nhiều thói quen xấu không muốn cho người khác phát hiện, cũng có một mặt cổ quái...... Em biết không, Hữu Huyên trân quý nhất ở chỗ, cô ấy cũng không phải cho là mình bao dung anh, mà là cảm thấy những điều này mới chính là anh...... Cô ấy đem khuyết điểm của anh coi là một phần đương nhiên, cho nên không có gì quá kỳ quái, cũng không có cái gì phải bắt bẻ, càng sẽ không yêu cầu anh sửa cái này sửa cái kia, không cần phải làm thế này không cần phải làm thế kia, đối với cô ấy mà nói, tốt, xấu, đều là Hạ Thượng Thần."

Hạ Vũ Thần lần đầu tiên nghe được anh trai nói những điều này, rất kinh ngạc, cũng rất ngoài ý muốn, suy nghĩ một chút, giống như có hiểu một chút.

Cô vẫn cảm thấy anh trai của mình rất xuất sắc, giỏi văn giỏi võ, biết mình biết người, bây giờ nghĩ lại, anh trai cũng không phải hoàn mỹ cho lắm, anh chỉ là không biểu hiện khuyết điểm ra trước mặt bọn họ, mà những mặt bọn họ không biết lại có thể tự do bày ra trước mặt Uông Hữu Huyên......

"Như vậy, tại sao lại đồng ý?" Mặc dù cô nói là tự mình muốn biết, nhưng kỳ thật ba mẹ cũng từng nhờ cô, muốn biết nguyên nhân, nhưng con trai đã lớn, sớm qua cái tuổi cha mẹ hỏi thăm liền thẳng thắn trả lời.

Hai anh em tuổi không kém nhau là bao, lại thêm anh từ nhỏ luôn yêu thương em gái, có lẽ có thể hỏi ra một ít.

"Hữu Huyên rất không thoải mái, cô ấy càng ngày càng tiều tụy, càng ngày càng ít cười —— yến hội, party, mặc lễ phục giày cao gót, cầm ly rượu cả đêm cùng người khác không biết chào hỏi. Những điều này cũng làm cho cô ấy không thích ứng được, cô ấy gầy đi rất nhiều, ngay cả nhẫn kết hôn của bọn anh đều không mang được...... Cho nên anh nghĩ, hãy để cho cô ấy rời khỏi ngôi nhà này, giúp cô ấy sống cuộc sống mà mình muốn.”

Hạ Vũ thần cho tới bây giờ chưa từng thấy qua vẻ mặt này của anh trai, tốt...... thật tốt, dường như không phải anh.

Anh trai mười phân vẹn mười của cô, cho tới nay đều là thần thái phi dương.

"Anh——"

"Nói cho ba mẹ, Hữu Huyên ly hôn với anh, điều kiện đầu tiên anh dựa vào là muốn bảo vệ cô ấy, cho nên đáp ứng tách ra." (Tranhquy: anh ý đang bảo vệ chị ý kìa :*)

"Anh nói tất cả là anh tự mình biết rõ......"

Hạ Thượng Thần mặc kệ em gái chột dạ kháng nghị nói tiếp, "Anh biết rõ ba mẹ đã cố gắng đối tốt với cô ấy," dừng một chút, "Tuy nhiên tình huống của bọn anh bây giờ, chính là với anh mà nói, Hữu Huyên là người vợ duy nhất của anh, anh còn muốn quan tâm cô ấy, cũng sẽ dùng hết năng lực của anh chiếu cố cô ấy, cho nên, mong ba mẹ không cần phải giới thiệu bất cứ người con gái nào, anh không hy vọng ngày nào đó lúc về đến nhà, trên bàn cơm có thiên kim nhà ai hoặc tiểu thư nhà ai cả. Nếu như phát sinh loại chuyện này, anh sẽ trực tiếp xoay người lên lầu, bọn họ tự mình giải quyết tốt hậu quả."

"Uông Hữu Huyên, cậu có hết hay không a, khóc 2 tuần lễ vẫn còn khóc, cậu không nỡ xa Hạ Thượng Thần như vậy thì còn ly hôn làm gì?"

"Tớ không phải không nỡ xa anh ấy, chỉ là thương tiếc quá khứ với cảm tình chứ sao...... Ô ô ô."

"Cậu không phải nói anh ấy không thương cậu ư, một người đàn ông không thương cậu, có cái gì phải thương tiếc, " Tiểu Đình dùng sức dựng đầu của cô dậy, "Thử nghĩ xem anh ta đối với cậu như thế nào, một bên cam đoan với cậu sẽ không cùng Phùng thanh mai kia ở cùng phòng, bay đến nơi khác lại ngủ cùng một gian, không cần phải vì một tên đàn ông không thành thật rơi nước mắt."

"Ai u cậu không hiểu a, lau ——"

"Rống, Uông Hữu Huyên nước mũi của cậu...... Ghê chết!"

"Đây không phải là nước mũi của tớ, đó là nỗi lòng thật của tớ." (Tranhquy:thật lòng của chị thật là….gớm =.=!!! )

"Thật cái đầu của cậu!"

Uông Hữu Huyên ở tại hang ổ của cô chờ đợi hai tuần lễ, đại khái là ba năm làm Hạ phu nhân cuộc sống áp lực quá lớn, cho nên hiện tại mỗi ngày trừ ăn ăn uống uống chính là đọc truyện tranh, ngoài ra, tất nhiên việc làm chính là khi xem truyện thấy phân nửa thì khóc.

Bất kể là nhiệt huyết xem truyện tranh hay là tìm kiếm truyện tranh, tóm lại chỉ cần có hình ảnh hoặc câu nói làm cho cô nghĩ đến Hạ Thượng Thần, cô sẽ lập tức chảy nước mắt bắt đầu lau nước mũi.

"Tớ rất đau lòng."

"Tớ muốn thay ánh trăng trừng phạt cậu!" Tiểu Đình đâm a đâm, "Cậu lựa chọn chia tay, cậu không muốn tiếp tục, hiện tại đạt thành tâm nguyện hẳn là phải vui vẻ, thương tâm cái rắm a!"

"Không giống a."

"Ở đâu không giống ?"

"Chúng ta chia tay cả quá trình đều thái hòa rồi, không có nước mắt hay cái tát, cũng không có lời nói ác ý, tớ nói anh ấy ly hôn được không, anh ấy suy nghĩ vài ngày đã trả lời, ngày đó lúc tớ chỉ đường cho cậu đến nhà, anh ấy còn rất lịch sự nói ‘để anh đưa em đi ’."

"Đây không phải là rất tốt sao, mọi người là người văn minh, giải quyết một cái cọc hôn nhân không thoải mái rất tốt, cậu tiết kiệm thời gian tra hỏi anh ta cũng thuận tiện a."

"Cậu không có nghe tớ nói sao..., tớ sở dĩ dứt khoát như vậy, là bởi vì anh ấy làm cho tớ rất đau đớn, anh ấy bận rộn, anh ấy lừa gạt, còn có, khả năng bên ngoài cũng làm cho tớ rất đau đớn —— tớ đối với anh ấy không còn lưu luyến gì nữa, cho nên mới có thể dứt khoát như thế, chính là cậu nghĩ, anh ấy rõ ràng cũng như vậy, chẳng phải đại biểu anh ấy cũng thật sự đối với tớ không có gì lưu luyến sao?"

Tiểu Đình suy nghĩ một chút, đã hiểu.

Phụ nữ vì đàn ông mà thương tâm, bởi vậy chủ động rời đi.

Đàn ông dứt khoát đồng ý, nhưng lúc này lại làm cho phụ nữ càng thương tâm.

Đơn giản mà nói, đàn ông rất tuyệt tình, phụ nữ rất tham lam.

"Cậu chui rúc vào cái sừng trâu này làm chi, trọng điểm là kết quả cậu muốn chẳng phải tốt lắm."

"Không giống a." Uông Hữu Huyên lại lau nước mũi, "Tớ trước kia chỉ là hoài nghi anh ấy cùng Phùng Nhã Trung có một chân, nhưng khi anh ấy đáp ứng tớ dứt khoát như vậy, tớ nghĩ bọn họ nhất định không chỉ có một chân...... có lẽ anh ấy bận rộn đều là giả vờ, chỉ là muốn bức sự nhẫn nại của tớ đi xuống."

Tiểu Đình khóc thét một tiếng, người bạn vô cảm này khi nào thì biến thành đa sầu đa cảm như vậy ?

Cô thật sự rất muốn mắng Uông Hữu Huyên, nhưng lại cảm thấy cô ấy thật đáng thương.

Ba năm trước đây tất cả mọi người cho rằng Uông Hữu Huyên gả vào nhà giàu có, muốn bay lên đầu cành biến thành Phượng Hoàng rồi, thật không nghĩ đến Phượng Hoàng là giả, cá chậu chim lồng mới là thật.

Cô yêu Hạ Thượng Thần, yêu muốn chết, nhưng mới kết hôn vài năm, anh bắt đầu bận rộn, bắt đầu về muộn, bắt đầu nói dối cô, đem ước định cùng cô không hề để tâm, chỉ vì bảo vệ thanh mai trúc mã, làm bà xã nổi giận đánh không lại nước mắt của thanh mai trúc mã thì những ngày này tự nhiên là không có khả năng tiếp tục, con người cần cảm nhận được yêu, Uông Hữu Huyên làm không được không oán không hận, chỉ cầu cùng người nào đó bên mình.

Cô tuy có chút quái một chút, nhưng cô không phải kẻ ngốc.

Những áp lực tầng tầng lớp lớp phản ánh trên ngoại hình của cô —— trước kia như thế nào giảm béo cũng vẫn là Uông Hữu Huyên mập mạp, hiện tại trông như một tờ giấy, quần áo như là treo trên người cô, nếu không khóc lên vẫn không dứt, cô thật sự nghĩ người bạn này bị đánh tráo.

"Hữu Huyên, tớ cảm thấy cậu hãy tìm chuyện gì đó làm đi, đỡ phải suốt ngày suy nghĩ miên man."

"Tớ cũng nghĩ thế......" Hai tuần lễ lười nhác đã làm cho cô nhanh mốc meo rồi, dù cho người nhà đều rất bao dung cô, biết rõ chuyện cô ly hôn tuy rất giật mình, nhưng đều quan tâm không nói gì, chỉ là để bản thân trôi qua ngày tốt lành, có thể suốt ngày xem truyện tranh cũng không phải biện pháp tốt, cuộc sống nên có sự theo đuổi, "Tớ nên đi chụp tấm hình, sau đó lên mạng làm mấy cái lý lịch."

"Cậu muốn đi cửa hàng Tiểu Tinh Quang bên kia làm việc hay không ? Tớ hôm nay thấy bọn họ đang tuyển phục vụ sinh."

"Tiểu Tinh Quang" là một cửa hàng bán đồ ngọt gần đây, mới khai trương không đến hai tháng, nghe nói là của một sư phụ làm ở khách sạn lớn tự mình mở cửa tiệm, các thức bánh ngọt đều rất ngon, cà phê càng không có gì để chê, cửa hàng trang trí tự nhiên làm cho người ta được buông lỏng, rất được các nữ sinh phụ cận yêu thích.

"Tiểu Tinh Quang a......"

"Đúng vậy a, nhân viên bán hàng giao thiệp khôn khéo, hay ngồi văn phòng làm việc chắc cậu không chịu được." Tiểu Đình rất hiểu cô bạn này, trên mông cô giống như lắp bộ máy có giờ quy định, vượt qua một giờ sẽ bắt đầu bất an vặn vẹo, "Tuy làm phục vụ tiền lương không cao, bất quá cậu có thể làm công việc yêu nhất trong thế giới đồ ngọt, tăng thêm bận rộn cùng mệt mỏi, buổi tối nhất định ngủ rất ngon."

Uông Hữu Huyên bị cô nói như vậy hết sức cảm động, thật giống như...... không tệ a.

Mỗi ngày cùng những cái bánh đáng yêu, mùi thực phẩm ngọt ngào làm việc với nhau, bếp trưởng nếu có sản phẩm mới, còn có cơ hội nếm trước, tiền lương cô cũng không quan tâm lắm, Hạ Thượng Thần cho cô chi phiếu mệnh giá không ít, cô có thể hứng thú mà làm việc.

Quyết định, tối nay đi mua quần áo phù hợp, ngày mai hưởng ứng đi phỏng vấn

Tiểu Tinh Quang, ta tới đây!

Quá trình phỏng vấn phi thường thuận lợi, trong vài ngày ngắn ngủi, Uông Hữu Huyên đã cùng các đồng nghiệp trở thành bằng hữu.

Nói đồng sự kỳ thật cũng chỉ có hai người, đầu bếp Tôn làm bánh ngọt, đầu bếp tỷ tỷ---- cũng là chủ tiệm Tiểu Tinh Quang, Tôn tỷ.

Tôn tỷ là người thú vị, bốn mươi mấy tuổi, nhưng mà như thiếu nữ đáng yêu, cùng Uông Hữu Huyên giống nhau là không đứng đắn hợp.

Về phần Tôn sư phụ thì rất giống trong truyện tranh... Đầu bếp thần bí.

Ông không nói chuyện tình yêu, cũng rất ít nói chuyện, dùng chữ tinh giản đến một cách không thể tưởng tượng nổi, với ông mà nói, phòng bếp chính là Thánh Địa của ông, bao gồm Tôn tỷ ở bên trong, người nào dám xông vào sẽ chết. (Tranhquy: ta hứng thú với vị Tôn sư phụ này đấy, Huyên tỷ: *cười gian*Mời vào bếp, Tranhquy: hahaha, em còn yêu đời lắm ^^!! )

Mặc dù chỉ nhìn qua Thánh Địa từ tấm thủy tinh, bất quá đồ ngọt được làm trong Thánh Địa, mỗi một món đều khiến Uông Hữu Huyên than thở không dứt: bánh kẹo chanh tiêu chuẩn, trái cây chocolate đông lạnh, bánh xoài, lê và quả lí gai trong ly, bánh táo ngàn tầng... Xế chiều mỗi ngày ra lò lúc hai giờ, mùi vị thơm ngọt, thêm một ly trà Anh quốc hoặc cà phê, thật là hạnh phúc không nói ra được.

Từ đó, yêu quái đồ ngọt Uông Hữu Huyên tại Tiểu Tinh Quang lại được tái sinh.

Cô mỗi ngày từ xế chiều ba giờ đi làm đến chín giờ tối, công việc là bưng bánh ngọt, nước trái cây, cà phê, đóng gói thùng giấy mua hàng qua mạng, trả lời vấn đề của những người mua lần trước, lượng công việc không lớn, cũng rất thoải mái, bất quá bởi vì cuộc sống có trọng tâm, rất tự nhiên không có thời gian suy nghĩ miên man, không có thời gian rơi nước mắt, mỗi buổi tối đều ngủ rất ngon, ngủ đủ ăn no, cộng thêm ở nhà Tiểu Đình đã một tháng này cũng nhiều ra một chút thịt, buổi sáng soi gương đi ra ngoài thì rõ ràng cảm giác khí sắc của mình không tồi.

"Hữu Huyên." Tôn tỷ gọi cô, " Xem qua danh sách này một chút rồi gọi điện cho Tân Tiên mang tới, chị muốn đi ra ngoài chút."

"Dạ."

Uông Hữu Huyên cầm hóa đơn, oa a——người hiện đại thật rất thích mua bán qua internet, một trăm cái Brulee …Cô rất thích hương vị chua ngọt đậm đà của Brulee, nhưng một trăm, phòng làm việc lớn thế sao?

Năm mươi bánh quả mâm xôi, mười bánh ngọt uy phong.

Tiểu Tinh Quang có hộp đựng bánh ngọt đặc chế, bởi vậy đóng gói cũng không khó, thời điểm để vào cẩn thận một chút thì tốt rồi.

Dễ dàng hoàn thành, gọi điện thoại.

Nửa giờ sau xe vận tải nhỏ chuyển phát nhanh mới đến, tài xế này Uông Hữu Huyên mỗi hai ngày sẽ gặp một lần, đã tính là quen thuộc rồi, gặp nhau đều trò chuyện hơn mấy câu.

"Xin chào Uông tiểu thư, tôi tới lấy hàng."

"Bên này, tổng cộng có năm hộp."

Uông Hữu Huyên hỗ trợ đem thùng giấy mang ra bên ngoài, không ngoài ý muốn lại thấy đối diện đường cái một chiếc xe màu đen——

Tôn tỷ nói với cô, trước đó cô còn không có phát hiện chiếc xe.

Hai ba ngày lại đến một lần, có đôi khi ngừng năm phút, có đôi khi dừng lại một giờ, có đôi khi thì là chậm rãi theo cửa tiệm lướt đi qua.

Tôn tỷ nói cho cô biết, chủ xe kia từng đi qua mua mấy đồ gì đó, thông thường sẽ là một ly cà phê.

Người không tệ, lớn lên rất tuấn tú, tây trang thẳng thắn, thoạt nhìn chính là nhân vật tinh anh, hỏi anh ấy vì sao luôn ngồi trên xe, anh ấy nói đang đợi người. (Tranhquy: đợi ai thì còn phải nói ^^)

Tôn tỷ nói, "Chị liền nói với anh ta, dù sao cũng mua cà phê rồi, cứ vào trong tiệm mà uống, chỗ ngồi rộng, không khí lại thoải mái, còn có thể xem báo hay tạp chí, tương đối sẽ không nhàm chán, em đoán anh ấy trả lời như thế nào? Anh ấy nói trong tiệm chúng ta đều là nữ sinh, anh là đàn ông ở bên trong không tiện."

Uông Hữu Huyên buột miệng cười, người này như thế nào lại thú vị như vậy a, không nghĩ tới thế giới này ngoại trừ Hạ Thượng Thần ra, còn có người sẽ bởi vì trong tiệm đều là khác phái mà cảm thấy ngại ngùng. (Tranhquy: chẹp ! vợ chồng có khác hiểu nhau quá)

Thật muốn biết anh ta trông thế nào.

Nhắc tới cũng thật là kỳ quái, Tôn tỷ nói anh ta có mua qua mấy lần gì đó, bất quá mỗi lần vừa vặn đều là thời điểm cô đi ra ngoài ăn cơm tối, thời gian chuẩn giống như tính toán tốt.

Thời gian chờ cà phê, anh sẽ hỏi một vài vấn đề, ví dụ như, khách trong Tiểu Tinh Quang thoạt nhìn không ít, trong tiệm chỉ có hai người bận bịu tới vậy sao? Khách khứa có nhiều hay không, có người ở chỗ này cố ý làm khó dễ người phục vụ không? Buổi tối nghỉ ngơi hay không, có thời gian ăn cơm không?

"Anh ấy thật là quan tâm công tác và hoàn cảnh của Tiểu Tinh Quang, nếu chị không lớn hơn anh ấy mười mấy tuổi, lại là mẹ của hai người con trai, thật sự sẽ cho là anh ấy muốn theo đuổi chị." Tôn tỷ cười cười, "Không biết anh ấy ngồi trên xe chờ người nào nha, thật muốn nhìn xem nữ sinh nào phúc khí tốt như vậy."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.