Ba năm sau. (thời gian trôi mau a)
Uông Hữu Huyên đem nước trái cây trong ly uống xong, ấn ấn khăn tay lên khóe miệng, ngồi đối diện tại một chỗ khác ở bàn trượng phu lộ ra vẻ hơi nghi vấn mỉm cười, "Anh hôm nay như thế nào lại rảnh?"
"Em cứ nói đi?"
"Không phải sinh nhật của em, không phải sinh nhật anh, cũng không phải ngày kỷ niệm kết hôn, em đoán không ra."
Cô rất thẳng thắn nói, "Vì tránh cho em suy nghĩ miên man, hay là anh trực tiếp nói cho em biết thì tốt hơn."
"Lão công hẹn lão bà ăn cơm trưa có gì kỳ quái?"
"Lời của người khác sẽ không kỳ quái, lời của anh ngược lại rất kỳ quái."
Uông Hữu Huyên tìm tòi nghiên cứu Hạ Thượng Thần. Rõ ràng hẹn cô ăn cơm trưa, anh không phải bề bộn nhiều việc sao? Bọn họ từ lúc ngồi xuống cho đến bây giờ, điện thoại di động của anh đại khái đã vang lên hơn mười lần—— tuy đã đặt chế độ im lặng, nhưng màn hình vẫn luôn phát sáng, cô luôn nhìn vào áo sơ mi của anh cứ cách vài phút nó lại phát sáng.
Là do buổi sáng bị kẹp cửa, hay do quá bận rộn đến không chịu nổi mà buông tay?
Uông Hữu Huyên nghĩ như vậy cũng không phải không có nguyên nhân.
Hạ Thượng Thần so với tưởng tượng của cô còn bề bộn nhiều việc hơn.
Kết hôn năm thứ nhất thì anh mỗi ngày đều về nhà ăn cơm tối, năm thứ hai, có chừng ba ngày mới về nhà ăn cơm tối một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-truoc-map-map/2367504/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.