Hàn Văn Vũ tức giận đi xuống lầu, trong miệng vừa la hét, vừa nhìn đầu ngón tay nói: "Tôi cũng không tin, ngoại trừ một lớn, một nhỏ ngoại tộc các người hiểu đề tài IQ này, còn có ai hiểu được" Hắn vừa nói xong, cũng đã nhìn thấy Trác Bách Quân đứng ở trong mặt sân cỏ, đang muốn đi vào phòng, hắn lập tức nhìn Trác Bách Quân gọi to: "Anh đứng lại đó cho tôi" Trác Bách Quân ngạc nhiên quay đầu, nhìn Hàn Văn Vũ hỏi: "Chuyện gì?" "Tôi tới hỏi anh một đề tài, xem anh có thể trả lời tôi được không?" Hàn Văn Vũ không tin vào ma quỷ, hắn không tin hỏi người anh em thoạt nhìn cũng đần giống mình, giơ đầu ngón tay của mình, nói: "Anh nói cho tôi biết, tại sao Beethoven không cần ngón tay này để đánh đàn dương cầm?" Trác Bách Quân bất đắc dĩ nhìn người nhàm chán này. "Anh cũng không biết đúng không?" Ánh mắt Hàn Văn Vũ sáng lên, rất hả hê nhìn Trác Bách Quân, cười nói. Trác Bách Quân thở dài, nhìn Hàn Văn Vũ nói: "Thân ái, chú đóng phim không phải rất tốt sao? Chơi đề tài IQ làm gì?" Hắn vừa nói xong, liền vươn tay, nhẹ nắm ngón tay Hàn Văn Vũ, cụp xuống, bất đắc dĩ nói: "Cái ngón tay này là của mình, Beethoven làm sao có thể dùng nó để đánh đàn dương cầm, lại bị anh cả của chú làm cho thất vọng nữa rồi? Tội gì chứ?". "Đi. Tôi cho anh biết a, nói hay lắm, tối nay cùng nhau náo động phòng" Hàn Văn Vũ nói dứt lời, liền đi ra, Trác Bách Quân mỉm cười đứng ở trong mặt sân cỏ, nhìn Hàn Văn Vũ bước nhanh tới cha mẹ, không khỏi đối với hắn sinh lòng lòng cảm kích, may mắn có một người em trai như vậy, ở trước mặt, sau lưng người, cũng lộ ra tấm lòng khoan dung, bao dung mọi người, một chút lúng túng của mọi người, đều bị tính tình nhiệt tình của hắn hóa giải. Trác Bách Quân suy nghĩ một chút, theo bản năng tìm kiếm Tĩnh Đồng, vừa rồi Hi Thần có chuyện gọi cô, cô theo Hi Thần rời đi, nói một lát tán gẫu tiếp, nhưng không gặp lại cô, hắn ngạc nhiên vừa định cất bước tìm cô, trong lòng luôn có một loại không khỏi khủng hoảng, sợ mất cô, nghĩ đi nghĩ lại, trong bụng liền bắt đầu buồn bực, nhìn thấy Lý thẩm đi xuống bậc thang, liền đi tới hỏi: "Lý thẩm, bà nhìn thấy Tĩnh Đồng không?" Lý thẩm mỉm cười nhìn Trác Bách Quân nói: "Cậu chủ, Tĩnh Đồng đang ở phòng khách của cậu, cẩn thận thu xếp cho cậu ngủ trưa, cô ấy biết cậu có thói quen, ban ngày phải ngủ trưa một chút, mới không cáu kỉnh, nên vô phòng, thu xếp cho cậu. Phòng khách của cậu ở lầu một tòa nhà phụ thứ nhất. Tôi đưa cậu đi. . . . . ." "Không cần, tôi biết ở đâu. . . . . ." Trác Bách Quân nói dứt lời, trong lòng không khỏi ngọt ngào, nện bước trên mặt sân cỏ xanh biếc, đi vòng qua nhà chính, đi tới một tòa biệt thự nhỏ phía sau cây liễu, hắn bước qua cầu hình vòm, nhìn về phía rào chắn màu xanh lá cây, xuyên qua hàng trúc xanh, thậm chí có thể nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn của Tĩnh Đồng, xuất hiện tại trước cửa sổ sát đất, rất nhỏ di chuyển, hắn đột nhiên cười một tiếng, bước nhanh đi vào trong biệt thự nhỏ, đi qua phòng khách, đi tới gian phòng khách thứ nhất, tựa vào bên cửa hoa, nhìn Tĩnh Đồng một mình đã thay áo sơ mi màu vàng, tay áo đèn lồng, quần jean màu xanh dương nhạt, nửa quỳ trong chiếc ra giường màu xanh dương, nhẹ nhàng kéo ga giường, bên cạnh một chiếc đèn nến thơm, tỏa sáng tinh tế. . . . . . Hắn lặng lẽ nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, im lặng, dịu dàng, trên mặt hơi mỉm cười, hai mắt hắn thoáng qua một chút ánh sáng mập mờ, nhìn Tĩnh Đồng dường như không có phát hiện mình đi vào gian phòng, chỉ đứng lên xoay người, đi tới bên cạnh cửa sổ sát đất, cầm lấy miếng bông gòn màu trắng, nhẹ nhàng gạt gạt tinh dầu Lavender, làm cho mùi thơm càng lan tỏa. Trác Bách Quân nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, từng bước từng bước đi vào phòng, đi tới sau lưng Tĩnh Đồng, vươn tay nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực, ở trên cổ cô nhẹ nhàng hôn, hai mắt Tĩnh Đồng lập tức lộ ra mê ly, nhìn hàng trúc phía ngoài cửa sổ, cảm thấy nụ hôn của Trác Bách Quân, dịu dàng mà ngọt ngào, có chút ươn ướt, giống như tình thâm trêu đùa, làm cho cô cười nhỏ, lại sâu kín nói: "Anh biết em là ai sao?". "Anh biết rõ. . . . . ." Trác Bách Quân hôn nhẹ cái cổ của cô, khẽ cắn vành tai của cô, nói: "Em là Tĩnh Đồng. . . . . . Tĩnh Đồng cùng anh hôn môi, triền miên. . . . . ." "Vậy. . . . . ." Tĩnh Đồng có chút lo lắng hỏi: "Em là một người khác? Anh sẽ để ý sao? Cô ấy đã từng bán đứng anh. . . . . ." "Em cũng bán đứng thân thể của mình. . . . . ." Trác Bách Quân hôn nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của cô, xúc động nói: "Cho dù người đó là em, anh đều muốn. . . . . . Tiếp nhận quá khứ của em, tiếp nhận hiện tại của em, giống như em tiếp nhận quá khứ và hiện tại của anh, ở trong lòng của anh, em vĩnh viễn là Tĩnh Đồng xinh đẹp nhất, đơn thuần nhất, thiện lương nhất, đáng yêu nhất. . . . ." Hai mắt Tĩnh Đồng đỏ lên, sâu kín xoay người, nhìn Trác Bách Quân, nhìn hai tròng mắt thâm tình, đột nhiên nghẹn ngào hỏi: "Thật. . . . . . Không trách em?" Trác Bách Quân khẽ mỉm cười, vươn tay nắm cằm Tĩnh Đồng, thật lòng nói: "Đứa ngốc, lúc trước anh còn chê em ngốc một chút, hiện tại không ngốc, không phải rất tốt sao?" Tĩnh Đồng đột nhiên cúi đầu cười một tiếng, Trác Bách Quân nhẹ nắm nhẹ cằm của cô, nhắc tới khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhìn hai tròng mắt mê ly của cô, còn có cánh môi đỏ mọng mê người, cuối cùng, khó lòng kiềm chế, cúi đầu, hôn nhẹ lên môi của cô, Tĩnh Đồng nhắm hai mắt lại, nước mắt lăn xuống, mở đôi môi đỏ mọng, cùng đầu lưỡi ấm áp của hắn quấn quít chung một chỗ, hai tay run rẩy ôm nhẹ lồng ngực kiên cố của hắn . . . . . . Trác Bách Quân mút lấy đầu lưỡi ngọt thơm của cô, hai tay ôm chặt cô vào trong ngực, bế cả người cô lên, đặt trên giường nệm, vừa cuồng nhiệt hôn cô, vừa vươn tay xoa ngang thắt lưng khêu gợi của cô, sau đó từ từ buông lỏng cúc áo sơ mi của cô . . . . . Ánh sáng xanh biếc của hàng trúc nhẹ chiếu vào gian phòng ấm áp này, trên giường truyền đến tiếng chuyển động thật nhỏ, cuối cùng âu phục, áo sơ mi của Trác Bách Quân và áo sơ mi của Tĩnh Đồng, rào rào khoác lên trên ghế dựa Hồng Mộc, lộ ra 1 góc gối ôm đỏ thẫm. . . . . . "A. . . . . ." Tĩnh Đồng nắm chặt ra giường, tách ra hai chân dài của mình, thở phì phò, ngẩng đầu nhìn cặp mắt nóng rực của Trác Bách Quân, lóe lên ánh sáng hấp dẫn mê người, ánh mắt hắn ngưng tụ, cúi đầu, hôn chặt môi mềm của Tĩnh Đồng, từng trận tiến vào, làm cho chiếc giường phát ra tiếng chi chi, còn có tiếng thở gấp mê người của Tĩnh Đồng, năm ngón tay thon dài, xẹt qua sau lưng kiên cố của Trác Bách Quân, cũng mê tình, kích thích cào đầy vết đỏ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]