Lam Anh nhẹ nhàng đem cửa phòng bệnh khép lại, từng bước một đi đến trước giường bệnh, nhìn Trang Minh Nguyệt, chị em tốt của mình, đang bình thản nằm trên giường, hai tròng mắt của bà đỏ lên, đã thật lâu, rất lâu không có chung sống, nước mắt của bà rơi xuống, lại cười một tiếng, die»ndٿanl«equ»yd«onngồi ở mép giường, giống như vài chục năm trước, trò chuyện tâm sự "Bà biết không? Lúc tôi vừa đi vào phòng, thật sự rất hâm mộ bà, bởi vì bà có nhiều đứa con ưu tú, con dâu hiếu thuận như vậy, trong lúc bà gặp chuyện không may, khóc lóc vì bà, vì bà rơi lệ, bà nên thỏa mãn"
Lam Anh nghẹn ngào, cúi đầu, nước mắt chảy xuống.
Trang Minh Nguyệt vẫn nằm trên giường, thật yên tĩnh, thật yên tĩnh ngủ.
"Minh Nguyệt" Lam Anh nhẹ nhàng nắm tay chị em tốt, đau lòng rơi lệ, vươn tay, khẽ vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của bà, nghẹn ngào nói: "Bà còn trách tôi sao? Trách tôi năm đó cũng không ủng hộ bà, mà lặng lẽ đi mất sao? Đúng vậy, năm đó tôi không ủng hộ bà, tôi không ủng hộ bà yếu đuối, die»ndٿanl«equ»yd«onvì con của mình, đi quỳ gối van xin Văn Giai vốn hiền lành và yếu đuối, nhưng sau khi tự bà yêu và kết hôn, mang thai đứa con, ở bầu trời Pháp xa xôi, tôi càng hiểu được, làm một người mẹ, luôn hy vọng bảo vệ con cái của mình biết bao nhiêu, cho con tất cả, tôi bắt đầu ghét bản thân mình, lúc ấy lặng lẽ ra đi, không giúp đỡ cho bà một chút nào, cũng không đưa bà đi lên thảm đỏ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-truoc-gia-tren-troi-cua-tong-giam-doc/1276508/chuong-620.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.