Chương trước
Chương sau
Hội nghị vừa kết thúc, Hàn Văn Hạo vừa sải bước đi ra khỏi phòng hội nghị, vừa đi vừa căn dặn Tả An Na: "Hẹn Lưu đổng, 07 giờ tối nay dùng cơm ở bán đảo! Tôi có kế hoạch quan trọng muốn bàn với hắn !"
"Dạ!" Tả An Na lập tức đồng ý, lại nghe điện thoại trong ngực Hàn Văn Hạo vang lên, cô im lặng cười một tiếng.
Hàn Văn Hạo thật sự tức giận, nhận lấy điện thoại, nói: "Cô xong chưa! ? Thật là da mặt đủ dầy! Tôi nói, tối nay không về nhà!"
"Ơ! Ai vậy? Anh cả của tôi sao?" Hàn Văn Vũ đột nhiên cười khẽ, nắm điện thoại nói.
Hàn Văn Hạo sững sờ, nhướng mày, đi vào phòng làm việc Tổng Tài, nới lỏng cúc áo âu phục, mới hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"Anh vừa nói chuyện với ai vậy?" Hàn Văn Vũ phát huy tinh thần giải trí của mình, nhiều chuyện hỏi một câu.
Hàn Văn Hạo mặt lạnh không lên tiếng!
"Hạ Tuyết đi! ?" Hàn Văn Vũ “phốc” cười thành tiếng.
"Chú có chuyện gì nói mau!" Hàn Văn Hạo nhìn đồng hồ, có chút vội vã nói.
"Em muốn mượn cao ốc của anh! Lần này em và Hạ Tuyết quay bộ phim “Song Thành Ký” muốn thuê hai tầng cao ốc! ! Em và Hạ Tuyết quay cảnh đầu, muốn từ tầng thượng vừa đánh vừa rơi xuống dưới! Lẽ ra chọn được mấy cảnh lầu, nhưng nghĩ lại, tầng lầu nhà chúng ta cao nhất, hơn nữa còn ở trong trung tâm thành phố, quảng trường trước đài phun nước, lấy cảnh tốt nhất!" Hàn Văn Vũ lập tức nói.
Hàn Văn Hạo nghe xong, liền hỏi em trai: "Chú và Hạ Tuyết muốn diễn xuất từ trên cao rơi xuống ? Ở cao ốc của anh ? Cao ốc trên 100 tầng?"
"Đúng vậy!" Hàn Văn Vũ rất hứng thú nói với anh trai: "Lần này em và Hạ Tuyết đã bàn bạc xong, lần này không cần thế thân, tự bọn em làm ! Bọn em diễn chừng ba cảnh như vậy! ! Ngày mai quay!"
Ánh mắt của Hàn Văn Hạo nheo lại, không vui nói: "Bây giờ thân phận của chú là gì? Không muốn cho mình đường sống, cũng không cần tìm một con đường như vậy, làm cho mình bị chết nhanh một chút! ! Như vậy nguy hiểm cỡ nào chú biết không?"
"Ôi chao, không sợ đâu! Bọn em sẽ có các biện pháp phòng ngừa rất tốt, hơn nữa lần này tổ diễn kịch, thu nhận chuyên gia võ thuật cũng rất giỏi, huấn luyện đầy đủ, anh không nhìn thấy Hạ Tuyết sao ? Mu bàn tay của cô ấy luôn có vết thương . . . . . ." Hàn Văn Vũ nói.
"Anh không có thời gian quản chuyện của cô ấy!" Hàn Văn Hạo lập tức nói.
Hàn Văn Vũ “phốc” một tiếng, cười nói: "Anh không cần mạnh miệng như vậy! ! Em là ai nào ? Em còn không biết anh sao ?"
Hàn Văn Hạo cúp điện thoại, sắc mặt có chút không bình tĩnh, nghĩ nghĩ, lại cầm điện thoại di động, lướt qua màn hình một cái, nhìn thấy Hạ Tuyết mặc áp len màu xanh nhạt lộ vai, mang kính tinh nghịch mỉm cười, hắn cắn răng, đóng màn hình điện thoại di động! !
Tổ diễn kịch “Song Thành Ký”!
Trầm Ngọc Lộ và Hạ Tuyết, hai người mặc quần áo thể thao màu trắng, dưới sự chỉ điểm của huấn luyện viên hai bên, xôn xao so chiêu, Hạ Tuyết vừa ra tay đánh nhau với Trầm Ngọc Lộ thì phát hiện cô ta có nhiều chiêu rất hung ác, thậm chí lúc bổ chưởng, chặt mạnh lên cánh tay của mình, cô đau đến cô mồ hôi hột, cô cũng bị chọc giận nhìn Trầm Ngọc Lộ, dưới sự chỉ dẫn của huấn luyện viên, hướng ở giữa bụng Trầm Ngọc Lộ đưa chân đá, hai tay của Trầm Ngọc Lộ đè xuống chân cô, sau đó, giống như chim Yến, khẽ uốn người ra phía trước, chân từ sau duỗi tới trước một cái, trực tiếp đá vào đầu Hạ Tuyết, huấn luyện viên của Hạ Tuyết nhanh chóng tiến lên, đỡ được chân dài này, lớn tiếgng nói: "Đây chỉ là luyện tập!"
Trầm Ngọc Lộ lập tức khôi phục tư thế cơ thể, nhìn huấn luyện viên nói: "Thật xin lỗi, tôi quá nhập tâm rồi. . . . . ."
Hạ Tuyết nhàn nhạt nhìn cô ta một cái.
Huấn luyện viên nhìn Trầm Ngọc Lộ hỏi: "Trước kia cô có luyện võ qua thuật?"
"Phải . . . . . Da lông. . . . . ." Trầm Ngọc Lộ nói dứt lời, liền nhận lấy khăn tay trợ lý đưa tới, xoay người rời đi.
Huấn luyện viên nhìn Hạ Tuyết hỏi: "Trước kia cô và cô ấy từng có quan hệ phải không ?"
"Không có a. . . . . . Chúng tôi không biết nhau. . . . . ." Hạ Tuyết nhìn huấn luyện viên, ngạc nhiên hỏi: "Tại sao hỏi như vậy?"
"Cô phải đề phòng cô ấy một chút! Đáng lẽ võ thuật không có sâu sắc như vậy, chỉ ở trước ống kính làm đẹp mắt thôi, nhưng nếu như muốn đánh thật sự, vẫn có thể đả thương người. . . . . . Tôi vừa thấy, lúc cô ta và đánh nhau, mắt lộ ra hung quang, giống như muốn một chiêu giết chết, loại ánh mắt này, chỉ xuất hiện trên đấu trường, nhưng cũng không hung ác như vậy! Cho nên cô phải cẩn thận. . . . . . Tạm thời cô và cô ấy không có đối diễn nữa, trong khoảng thời gian này, gia tăng luyện tập đi, ống kính trước, thực lực của hai người rất dễ dàng bộc lộ, khí thế thấp, động tác đánh ra nhìn không tốt. . . . . ." Huấn luyện viên nói xong, liền vỗ nhẹ bả vai Hạ Tuyết, rời đi.
Hạ Tuyết nghe lời nói của Huấn luyện viên, liền trầm mặc nhìn về phía trước, nhìn thấy Trầm Ngọc Lộ vừa cùng trợ lý nói chuyện phiếm, vừa chân đặt lên giá đỡ, đè xuống, thân thể rất mềm mại, cô mơ hồ có loại dự cảm chẳng lành.
Trầm Ngọc Lộ vừa đè chân, vừa giống như lơ đãng hỏi trợ lý: "Chuẩn bị xong chưa? Đến lúc đó, chỉ cần cô ta nhảy xuống lầu, dây thép này nhất định sẽ đứt chứ?"
Trợ lý mỉm cười, đưa nước cho cô ta, nói: "Ừ. . . . . . Nhất định sẽ đứt. . . . . ."
Trầm Ngọc Lộ đột nhiên cười nhỏ, nhận lấy nước uống vài ngụm, mới nói: "Nhiều năm trước, tôi đã muốn như vậy, cô ta bị tôi phá hỏng thớt ngựa, ngã ngựa không chết, hôm nay lịch sử tái diễn, tôi không thể để thất bại lần thứ hai đi?"
Hạ Tuyết nhận lấy nước khoáng Niệm Niệm đưa tới, uống vài ngụm, chậm rãi đem bình nước khoáng, đưa cho Niệm Niệm, từng bước từng bước đi tới Trầm Ngọc Lộ.
"Hạ Tuyết tới. . . . . ." Trợ lý mỉm cười nói với Trầm Ngọc Lộ.
Trầm Ngọc Lộ quay đầu lại, cũng đã nhìn thấy Hạ Tuyết mỉm cười đến gần mình, cô ta cũng lập tức ưu nhã mỉm cười nói: "Hạ Tuyết? Cô tìm tôi sao ?"
Hạ Tuyết mỉm cười nhìn Trầm Ngọc Lộ, vẻ mặt có chút thưởng thức nói: "Lúc tôi và cô đánh nhau, phát hiện cô nhập tâm rất sâu, cảm thấy cô thật sự là một diễn viên dày kinh nghiệm! Trong khoảng thời gian này, chúng ta làm việc chung, phải so tài rất nhiều chuyện, tôi muốn nói với cô, tôi nhất định sẽ dốc toàn lực ứng phó để quay tốt “Song Thành Ký”" (aiz, ta tức giận, HT đần chịu ko nổi, cho chết lun cho đáng đời, đần còn hay nói, ko có người cứu chắc chết 8 kiếp vì đần).
Trầm Ngọc Lộ không lên tiếng, nhìn cô một lát, miễn cưỡng cười cười, có chút xem thường người khác, nói: "Cô phải cố gắng lên! Buổi lễ trao giải Bách Hoa sắp đến rồi, tôi hi vọng có thể ở trên bục nhận thưởng, cô và tôi gặp lại"
Hạ Tuyết nhớ Isha nói, rốt cuộc cô ta đoạt của mình bao nhiêu công việc, cô cũng khẽ mỉm cười nói: "Ảnh hậu vĩnh viễn chỉ có một. . . . . . Vĩnh viễn sẽ không cho phép cô và tôi cùng tồn tại xuất hiện. . . . . . Xem như ở trước ống kính, cô có nhiều chiêu số, nhưng ở sau ống kính, cô cũng không có biện pháp bỏ ra một nửa chiêu! Chúng ta chỉ đang diễn xuất mà thôi!"
Trầm Ngọc Lộ suy nghĩ một chút, cười nói: "Vậy. . . . . . Chúng ta cố gắng hợp tác, hoàn thành bộ phim này! Chờ giải thưởng Bách Hoa công bố cuối cùng thôi . . . . . ."
Hai cô gái nhìn nhau, ánh mắt cũng lộ ra khiêu khích.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.