Chương trước
Chương sau

Siêu thị!
Thật náo nhiệt!
Hạ Tuyết mặc một bộ quần áo thể thao dài màu xanh da trời, bên ngoài khoác áo khoác giản dị màu đen, mang túi xách màu đen, đeo mắt kính cực lớn, cúi đầu, đẩy xe, dọc theo khu rau dưa trong siêu thị, còn có khu thịt đông lạnh, đi từng khu, từng khu, chọn loại thịt tươi ngon, còn có nấm, tiếp tục chọn một ít trái cây chứa nhiều vitamin C, lấy đầy một giỏ, sau đó đi dọc theo siêu thị ra bên ngoài, đi tới tính tiền !
Nhưng khi cô xách theo hai túi đồ lớn đi ra cửa chính siêu thị thì phát hiện, bầu trời cuối mùa thu, lại bắt đầu ào ào mưa, mọi thứ xung quanh cũng mờ mịt, từng chiếc xe qua lại, ánh đèn trước xe chiếu sáng, cô không lên tiếng, vẫn xách theo hai túi đồ lớn, đội mưa chạy vào trong xe của mình, sau đó nổ máy cho xe chạy về phía trước, cô vừa lái xe, vừa gọi điện thoại cho Hàn Văn Hạo.
Nhưng tiếng chuông chậm rãi vang, không có ai nhận.
Cô cầm tay lái, nhìn con đường phía trước, vì trời mưa quá lớn, mà mọi thứ có vẻ mịt mờ, có chút lo lắng nói: "Thật sự bị sốt à? Chuyện gì xảy ra? Điện thoại cũng không nhận! Cẩn thận chuyện kinh doanh vài tỷ của anh đó ! Hừ!"
Cô vừa nói xong, liền đạp chân ga, phóng xe đi mất!
Chiếc Lam Bác Kennedy dừng trước tòa nhà 100 tầng, Hạ Tuyết xách theo hai túi đồ nặng nề, đi ra khỏi xe, đội mưa, vọt vào tòa nhà, vừa phủi nước mưa trên người, vừa muốn nhấn chuông cửa, nhưng ngón tay dừng trên chuông cửa, nhớ đến Hàn Văn Hạo từng nói: mỗi năm khi mùa đông trên đường về nhà, phát hiện ngày đó vừa lúc là sinh nhật của người nào đó, liền thuận tiện sửa lại mật mã là sinh nhật của người đó ——
Cô khẽ cắn môi, cau mày suy nghĩ, có chút nghi ngờ mật mã khóa, nhấn 1217, cửa thang máy “toanh” một tiếng, mở ra, cô sửng sốt nhìn không gian yên tĩnh, trái tim không khỏi ấm áp, trên mặt có chút dịu dàng, xách theo hai túi đồ to, đi vào thang máy, cửa thang máy chậm rãi đóng lại!
Hạ Tuyết xách túi đồ, đứng trong không gian rất quen thuộc, trái tim không khỏi bắt đầu rung động, nhớ lại hai người đã từng ở tại chỗ này, cuồng nhiệt hôn, mỗi nụ hôn của hắn như muốn xé rách và xâm nhập vào người, mặt của cô không khỏi đỏ lên, suy nghĩ một chút, cuối cùng thang máy đã tới tầng 100, cửa mở ra, lập tức không khí tĩnh lặng đập vào mặt, cô không suy nghĩ nhiều, đi ra khỏi thang máy, bước vào phòng khách, nhìn ánh đèn màu xanh lam, đang lóe ra ánh sáng tịch mịch, người kia đâu rồi ?
Hạ Tuyết nghĩ nghĩ, liền xách theo hai túi đồ đi vào phòng bếp để xuống, cởi áo khoác ướt đẫm ra, đi qua phòng khách, nhẹ nhàng đi lên cầu thang, đi tới trước cửa phòng Hàn Văn Hạo, nhẹ nhàng mở ra, lại nhìn thấy Hàn Văn Hạo mặc áo sơ mi màu đen, quần tây màu đen, cũng không đắp chăn, cứ như vậy nằm trên giường, điện thoại di động ở bên cạnh hắn, màn hình ánh sáng màu xanh dương, chấn động—— Nhìn từ xa hắn giống như nằm yên ngủ, cũng cảm thấy bộ dáng hắn thật giống như ngã bệnh.
Hắn cũng ngã bệnh à? Hạ Tuyết nhướng mày, nhưng vẫn có chút lo lắng, nhẹ nhàng đi đến bên giường, nhìn kỹ sắc mặt Hàn Văn Hạo thật có chút tái nhợt, trên trán còn rịn ra một ít mồ hôi, hơi thở có chút không thuận, cho nên lồng ngực nặng nề phập phồng, cổ áo mở ra, lộ ra da thịt màu đồng, khiến sắc mặt của Hạ Tuyết có chút hồng, nhưng cô đi lại gần một chút, ngửi thấy trên người hắn có mùi thuốc nồng nặc ——
Cô nhướng mày, ngày hôm qua lúc hỏi hắn, cũng cảm giác hắn đang cố ý tránh né cho qua chuyện, khẽ cắn môi, cẩn thận đi lại gần một chút nữa, mặt cúi gần thân thể Hàn Văn Hạo, phát hiện nơi lồng ngực của hắn mùi thuốc càng đậm —— Chẳng lẽ cứu Hi Văn, đã xảy ra chuyện gì? Cô nhướng mày, cẩn thận nhìn thoáng qua Hàn Văn Hạo, hắn vẫn trầm trầm ngủ, cô thở ra một hơi, chậm rãi vươn tay, duỗi tới trước cổ áo hắn, cởi xuống cúc áo thứ nhất, lại cởi xuống cúc áo thứ hai ——
Một bàn tay to lập tức nắm chặt cổ tay Hạ Tuyết!
Hạ Tuyết giật mình, cư nhiên thấy Hàn Văn Hạo đã tỉnh ngủ, hai tròng mắt như con báo nhỏ đang lườm, vẻ mặt đỏ rực và nghi ngờ nhìn mình, sắc mặt của cô đỏ lên ——
"Cô làm gì đấy?" Hàn Văn Hạo nhìn Hạ Tuyết, có chút không khách khí hỏi, nhưng giọng nói có chút mệt mỏi.
"Tôi ——Tôi ——Tôi nghe Hi Văn nói anh bị sốt, nên tới xem xem anh chứ sao ——" Hạ Tuyết lập tức bỏ tay Hàn Văn Hạo, lại ngồi bên giường, vươn tay làm bộ như tự nhiên sờ lên trán của hắn, cảm giác có một chút sốt nhẹ, liền ngạc nhiên nhìn hắn, nói: "Kỳ quái, tại sao anh lại phát sốt vậy?"
"Tôi là người, có lúc cũng sẽ ngã bệnh đấy!" Hàn Văn Hạo vẫn nằm trên giường, lạnh lùng nhìn cô chằm chằm.
"Xin lỗi, tôi hiếm có thời gian quan tâm đến anh!" Hạ Tuyết không vẫn để ý đến hắn, lại đứng dậy, nhấc cái chăn bên cạnh hắn, đắp lên trên người hắn, vừa đắp chăn, vừa nói: "Nếu thân thể không thoải mái, tại sao ngủ cũng không đắp chăn? Đang suy nghĩ chuyện gì sao ?"
"Ngược lại có một chút hiểu tôi!" Hàn Văn Hạo có chút giễu cợt nhìn cô.
Hạ Tuyết không nói gì, chỉ xoay người đi ra khỏi phòng.
"Cô muốn đi đâu ?" Hàn Văn Hạo theo bóng lưng của cô, hỏi.
Hạ Tuyết có chút nhàm chán quay đầu, nhìn hắn nói: "Lấy thuốc cho anh !"
"Đừng đến đây chạy loạn! Nhà của tôi rất sạch sẽ, tránh đạp dơ bẩn!" Hàn Văn Hạo nói xong, đột nhiên ho khan mấy tiếng.
Hừ! Hạ Tuyết xoay người, “phịch” một tiếng đóng chặt cửa!
Hàn Văn Hạo nằm trên giường, hai tròng mắt đã hiện lên thay đổi, xuất hiện vài tia vui sướng, cầm điện thoại di động, mới phát hiện lúc nảy ngủ say, công ty nhiều lần gọi điện thoại tới đây, hắn không nói gì, thuận tiện đem điện thoại di động tắt nguồn.
Cửa mở ra.
Hạ Tuyết đang cầm ly nước ấm, còn có thuốc kháng viêm, thuốc hạ sốt đi vào.
"Cô mua thuốc?" Hàn Văn Hạo nhìn cô hỏi.
"Ừm!" Hạ Tuyết cố ý ngẩng đầu lên, nhìn hắn, nhếch nụ cười, giảo hoạt nói: "Thuốc chuột! Uống xong rồi, liền độc chết anh !"
Hàn Văn Hạo lườm cô một cái, nhận lấy thuốc trong tay cô, mặt lạnh nuốt vào, lại nhận lấy ly nước, uống từng ngụm lớn xuống —— Hạ Tuyết nhìn người đàn ông này, lúc uống nước, cũng mím chặt môi, có chút đẹp trai, cô hơi hơi cười một tiếng, nhận lấy ly nước, nói: "Anh nghỉ ngơi một chút đi, tôi đi ra ngoài chuẩn bị chút gì đó cho anh ăn!"
Hàn Văn Hạo lại nắm chặt cổ tay của cô, nhìn cô, cố ý nói: "Cô tới làm gì? Không phải giận tôi sao ? Muốn tôi chết sao ?"
"Cái người này, cả đời đều nói chuyện khó nghe như vậy ! Tôi giận anh ? Tôi muốn giận, sáu năm trước tôi liền hận anh chết đi ! !" Hạ Tuyết lập tức hất tay của hắn ra, lại phát hiện hắn nhíu mày, có chút khổ sở, cô có chút nghi ngờ đến gần hắn, nói: "Nói! ! Có phải anh bị thương hay không, trên người anh nồng nặc mùi thuốc! Chuyện như vậy không cần thiết giấu giếm đi! ?"
Hàn Văn Hạo mượn cơ hội này, lại nói: "Cho nên nói cô là đầu heo, tôi đi cứu con gái, nhất định sẽ có một ít vết thương! !"
"Thật như vậy! ?" Hạ Tuyết vươn tay, nhẹ nhàng đụng chéo áo của hắn, muốn nhìn xem.
Hàn Văn Hạo lại đưa một cái tay khác, nắm chặt cổ tay của cô, kéo thân thể cô vào trong ngực của mình, cúi đầu nhìn cô, nhướng mày nói: "Có muốn cởi tất cả cho cô xem hay không? Dù sao cô cũng không phải là chưa từng xem qua!"
"Ghê tởm!" Hạ Tuyết lập tức đẩy hắn ra, sau đó ngồi dậy, nhìn hắn nói: "Anh muốn ăn cái gì ? Tôi làm cho anh —— Biết miệng anh hay bới móc mà!"
"Biết miệng tôi hay bới móc, cô còn dám tới?" Hàn Văn Hạo lại tổn hại cô!
"Tốt! Tôi đi, tôi đi! Được chưa?" Hạ Tuyết xoay người, cố ý rời đi!
"Không tiễn!" Hàn Văn Hạo nói ngay.
Hạ Tuyết nắm chặt khóa cửa, tức giận quay đầu, nhìn tên đê tiện này!
"Anh thật muốn tôi đi?" Hạ Tuyết đi tới trước giường, nhìn hắn! !
"Đi đi! Tôi không giữ cô!" Hàn Văn Hạo mặt lạnh nói!
"Anh lợi hại! ! Anh được lắm! ! Anh có gan! ! Tôi không đi! ! Tôi liền không đi! Tôi nấu cơm ăn một mình! ! Hừ!" Hạ Tuyết bước nhanh đi ra ngoài, “phịch” một tiếng đóng cửa phòng lại!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.