Chương trước
Chương sau

"Tổng giám, anh muốn đưa tôi đi đâu?" Tĩnh Đồng bị hoảng sợ đi theo sau lưng Trác Bách Quân, căng thẳng hỏi.
Trác Bách Quân không lên tiếng, đi vòng sang chiếc BMW màu vàng, trực tiếp ném cô vào chiếc xe thể thao, cúi người xuống, cài dây nịt an toàn cho cô, lại phát hiện cúc áo sơ mi trên ngực cô bị bung ra, hắn nhanh chóng giúp cô cài lại!
"A! !" Tĩnh Đồng lập tức chặn ngực, bị dọa sợ đến sắc mặt trắng bệch nhìn hắn kêu to: "Anh muốn làm gì?"
"Kỳ quái!" Trác Bách Quân hừ lạnh một tiếng, mới vòng qua xe, ngồi vào ghế lái, cầm tay lái, nói: "Ngồi ngay lại!"
"Chúng ta đi đâu ?" Tĩnh Đồng ngạc nhiên nhìn hắn hỏi.
Trác Bách Quân nhìn cây ngô đồng bên đường trước mặt, đột nhiên đạp hết chân ga, cho xe phóng đi ra ngoài! !
"Tổng giám, rốt cuộc chúng ta phải đi đâu? Anh chạy nhanh như vậy, tôi sợ a ——" Tĩnh Đồng nắm chặt dây an toàn, bị sợ muốn chết, quay đầu nhìn nửa khuôn mặt tà mị của hắn, căng thẳng nói.
Trác Bách Quân nắm chặt tay lái, cho xe nhanh chóng xuống núi, hỏi: "Ở đâu?"
"Cái gì? Cái gì ở đâu?" Tĩnh Đồng ngạc nhiên nhìn hắn hỏi.
"Tiệm áo cưới!" Trác Bách Quân lạnh nhạt nói.
"A!" Tĩnh Đồng nhìn từng trận gió lớn phất tới, kêu lên: "Tại sao phải đi tiệm áo cưới ?"
Trác Bách Quân không lên tiếng, chỉ nắm chặt tay lái, để cho xe phóng thẳng ra phía, trong đầu nhớ lại hình ảnh tối tăm, có một bé trai, nhẹ nhàng kéo cánh cửa ra, nhìn mẹ quay lưng với mình, mặc một chiếc váy áo cưới màu trắng như tuyết, đang cầm hoa cầu, cứng ngắc trước gương—— Hắn vĩnh viễn không quên được hình ảnh đó, nước mắt của mẹ từng giọt lăn xuống trước gương, tuyệt vọng, đau thương tất cả che giấu trong bóng tối, trốn tránh trong vô tận, vùng vẫy không lối thoát, cứ như vậy từng bước, từng bước đi về phía cái chết.
Hai tròng mắt hắn lạnh lẽo, nắm chặt tay lái, nhìn con đường xuống núi trước mặt, có một cua quẹo 180°, hắn đạp chân ga, tức giận xoay tròn tay lái, cho xe lao thẳng xuống! !
Tiếng kêu sợ mất mật của Tĩnh Đồng, từ xa xa vang vọng, rồi xông thẳng xuống núi!
Con đường mới Sông Hoài!
Mới lúc nảy trời mưa, trên đường có chút ẩm ướt !
Cây hoa anh đào bên tiệm áo cưới, lộ ra một vòm màu trắng tuyệt đẹp, nhân viên làm việc cầm tờ rơi, đang chuẩn bị đi ra ngoài tiệm, thừa lúc tan việc, phát tờ rơi cho người đi đường, đột nhiên nơi xa truyền đến tiếng động cơ huyên náo của xe thể thao, họ quay đầu lại, đã nhìn chiếc xe thể thao giống như từ thế giới bên kia phóng thẳng đến, dẫn theo một trận gió, thắng gấp trước tiệm áo cưới !
Hai nhân viên làm việc, cầm tờ rơi trong tay, nhìn bên hai nguời trong xe, ngây người.
Vẻ mặt Trác Bách Quân thoải mái tháo dây nịt an toàn, mới quay đầu sang, nhìn Tĩnh Đồng còn ngồi yên trong xe, đầu tóc rối bời, có mấy sợi còn tung bay ở không trung, bị sợ đến con ngươi đều muốn rớt ra, ngồi yên tại chỗ, hai tay còn nắm chặt dây nịt an toàn, hàm răng đánh cách, hắn đột nhiên cười một tiếng, tự mình tháo dây nịt an toàn cho con thỏ nhỏ, mới nói: "Đi thôi! Tiểu quỷ nhát gan! Tôi mới phóng có 200 km/h, cô đã bị hù thành như vậy rồi ! Nếu cô nhìn thấy tôi tham gia đua xe, không phải cô bị hù chết? Chưa từng thấy qua tốc độ chân chính, nhà quê!"
Hắn vừa nói xong, đẩy cửa xe đi ra ngoài!
Tĩnh Đồng thở phì phò, có chút hoàn hồn, con ngươi xoay vòng, mới quay đầu nhìn Tổng giám, người đã đi vào tiệm áo cưới, cô vội vàng xuống xe, chạy vào trong tiệm, hỏi: "Tổng giám, tại sao chúng ta lại phải tới nơi này?"
"Không phải cô đặt áo cưới ở chỗ này sao ?" Trác Bách Quân ngồi trên ghế sa lon, một chân bắt chéo, đặt nằm ngang trên đầu gối, rút ra một điếu thuốc, ngậm trong miệng, nhìn Tĩnh Đồng đang ngây ngô, đắc ý, nói: "Đi đi! Mặc lên tôi xem một chút, có xinh đẹp không !"
Tĩnh Đồng nghe xong, liền lầu bầu, mím môi nói: "Anh đừng trêu chọc tôi! Anh cũng không phải là chồng tôi, tại sao tôi phải mặc cho anh xem chứ ? Bạn trai tôi ——"
Ánh mắt sắc bén Trác Bách Quân chợt lóe!
Tĩnh Đồng khẽ cắn môi dưới, cũng không nói chuyện, chỉ đẩy mắt kính đen của mình hắc, vội vàng từ trong túi xách cũ rích của mình, lấy ra tờ biên nhận, ngây ngốc giao cho nhân viên phục vụ, nhân viên phục vụ xem xong biên nhận, lập tức mỉm cười nhìn Tĩnh Đồng nói: "Là cô sao! Hôm qua tôi gọi điện thoại cho cô, còn tưởng rằng hôm nay cô không đến ?"
Tĩnh Đồng có chút uất ức và ngượng ngùng cúi đầu, đẩy mắt kính đen của mình một cái.
"Mời đi theo tôi —— Cô chọn áo cưới rất đẹp ——" Nhân viên phục vụ lập tức mời Tĩnh Đồng lên lầu.
Tĩnh Đồng “a” một tiếng, đem túi xách của mình đặt bên cạnh Trác Bách Quân, mới lầu bầu nói: "Tôi thử một chút cũng tốt, không bằng mặc xinh đẹp, bạn trai tôi sẽ suy nghĩ lại ——"
Trác Bách Quân không nói gì, nhìn cô ngây ngốc đi theo nhân viên phục vụ lên lầu, hắn “chậc” một tiếng, có chút nhàm chán cười, xoay người lại, nhìn thấy một ví tiền cũ kỹ bên cạnh, từ trong túi xách rớt ra, hắn cầm ví tiền kia, mở ra, quả nhiên thấy trong ví tiền có một tấm hình, Tĩnh Đồng mặc một cái váy ngắn màu xanh dương, buộc tóc đuôi ngựa thật cao, đứng trước mặt một người đẹp trai cao gần 1m80, xấu hổ mím chặt môi, lộ ra nụ cười ngọt ngào và thật thà.
Hắn im lặng nhìn khuôn mặt xinh đẹp, hiền lành của Tĩnh Đồng, không nhịn được lại nhớ tới mẹ, sau khi đau lòng chạy trốn tới Nhật Bản, thường mặc váy ngắn màu xanh dương, buộc tóc đuôi ngựa thật cao, quỳ gối trên sàn nhà, cầm khăn lau, không ngừng lau sàn nhà, vừa lau vừa dùng mu bàn tay quét mồ hôi trên trán, cuối cùng có một người khách, mới vừa tắm xông hơi đi ra ngoài, đá bay cái thùng gỗ bên cạnh bà, mẹ ngẩng đầu nhìn người đàn ông hèn hạ kia, người đàn ông kia lại cười dâm đãng, cúi xuống, vươn tay muốn mò vào trong ngực mẹ, mẹ hoảng sợ liên tiếp lui về phía sau, chạy đi khóc lớn.
Trác Bách Quân vẫn bình tĩnh nhìn tấm hình của Tĩnh Đồng, hai tròng mắt bình tĩnh không có chút gợn sóng, nhớ đến buổi sáng đó, mẹ đang ôm mình ngủ, đột nhiên cánh cửa chợt mở, mấy đàn ông đột nhiên giống như ma quỷ đi vào, lập tức nắm lấy mẹ ném ra gian phòng kia, mẹ liều mạng khóc kêu to, cố nắm cánh cửa không chịu đi ra ngoài, nhìn mình, nét mặt lộ ra tuyệt vọng đau thương, mình liều mạng nắm chặt tay của mẹ, nhưng không nắm được, mẹ vẫn bị kéo đi ——
Trác Bách Quân không muốn nhớ lại mẹ ở căn phòng cách vách, truyền tới tiếng kêu thảm thiết, chỉ nắm chặt ví tiền, cắn chặt răng, trái tim đau như dao cắt, xẹt qua thân thể và linh hồn, lúc đang không có nơi phát tiết, lại nghe trên lầu có giọng nói vui vẻ: "Cô dâu xuống lầu ——"
Trác Bách Quân nhanh chóng ngẩng đầu lên, nhìn chỗ rẽ cầu thang màu vàng, Tĩnh Đồng xõa tóc, mặc áo cưới màu trắng, từng bước từng bước đi xuống lầu, Trác Bách Quân bình tĩnh ôm vai, nhìn vóc người cô quá mỏng manh, cho nên cô không mặc áo cưới xòe, mà mặc áo cưới quá gối, thêu bươm bướm nhỏ, đuôi lụa trắng sau váy rũ xuống, xinh đẹp đáng yêu, lộ ra sức hấp dẫn của một cô vợ nhỏ ——
Trác Bách Quân vẫn chăm chú nhìn khuôn mặt thuần khiết của cô, không có một chút ô nhiễm, sau lưng lại truyền đến tiếng kêu thê thảm của mẹ ở một gian phòng khác, khuôn mặt hắn đột nhiên trắng xanh, đứng lên, sải bước đi tới Tĩnh Đồng!
Tĩnh Đồng sợ hết hồn, vội vàng lui về phía sau một bước, ngẩng đầu lên, sợ hãi nhìn hắn, yếu ớt gọi: "Tổng giám?"
Trác Bách Quân đi tới trước mặt của Tĩnh Đồng, nhìn khuôn mặt trắng nõn thuần khiết của cô, nhớ tới khuôn mặt mẹ đã từng thuần khiết như vậy, hắn đột nhiên đem Tĩnh Đồng ôm vào trong lòng, vòng tay siết chặt tay phía sau lưng cô, mặt dán chặt sợi tóc mềm mại của cô, hai mắt mãnh liệt căm giận run rẩy!
"Tổng giám! !" Tĩnh Đồng gấp đến độ sắc mặt đỏ bừng, nhìn nhân viên phục vụ xung quanh đang mỉm cười nhìn mình, cô làm bộ vội muốn đẩy hắn ra —
"Đừng cử động!" Trác Bách Quân ôm chặt thân thể gầy yếu mềm mại của Tĩnh Đồng cái, nghe trong thân thể của cô tỏa ra mùi hoa anh đào, mặt cúi xuống, ở bên tai của cô, giọng nói khàn khàn, hấp dẫn: "Ôm tôi! ! Ôm chặt tôi!"
Tĩnh Đồng động cũng không dám động, nhưng cảm nhận đau thương trong thân thể người đàn ông này, cô thở phì phò, không dám lên tiếng, hai tay rũ xuống.
"Ôm tôi đi ——" Hắn cầu khẩn.
Hiện tại, Tĩnh Đồng không có biện pháp, khổ sở ngẩng mặt, nhìn nhân viên phục vụ cũng thức thời đi ra ngoài, trong lòng của cô không khỏi mềm nhũn, đưa hai tay, chậm rãi vòng ra sau lưng Trác Bách Quân, nhưng vẫn ôm nhẹ hắn, thậm chí ở sau lưng của hắn, nhẹ nhàng vỗ vỗ ——
Trong lòng của Trác Bách Quân đau xót, nhớ tới mẹ cũng đã từng ôm mình như vậy, vỗ nhẹ sau lưng, dịu dàng nói với mình: "Bách Quân —— Không có chuyện gì —— Không có chuyện gì ——" Hắn lại ôm chặt Tĩnh Đồng, ôm thật chặt thân thể đó, hôn lên tóc của cô, nói: "Tôi rất thích mùi hương trên người cô ——"
Tĩnh Đồng không dám lên tiếng, chẳng qua miệng có chút không khỏi chu ra.
Sân vận đông công nhân!
Tiếng người bàn luận sôi nổi! Rất nhiều người trẻ tuổi, cầm thanh huỳnh quang, hưng phấn xông vào cửa chính sân vận động, cũng đang bàn luận tối nay Mạn Ni biểu diễn ca nhạc đẹp mắt thế nào, ánh đèn sân vận động cũng sáng lên chói mắt, cùng âm nhạc kích động lòng người, Trác Bách Quân cúi đầu, ngậm một điếu thuốc, bật lửa, hít vào một hơi thật dài, ngẩng đầu lên, nhìn Tĩnh Đồng mặc một bộ T-shirt dài tay màu trắng, quần ống rộng màu đen, đội cái nón rộng vành màu đen có treo hai trái cầu nhỏ, ôm Popcorn thật to, xách theo hai lon cola, ngây ngốc đi tới, hắn bất đắc dĩ nhả ra một luồng khói, nhìn cô gái này nói: "Cô không sao chứ! ? Cô đi xem chiếu bóng à? Cô còn mang Popcorn? Khó trách đàn ông của cô không muốn cô !"
Tĩnh Đồng bậm miệng, cúi đầu nói: "Tôi chưa từng xem biểu diễn ca nhạc mà ——"
Trác Bách Quân lườm cô một cái, bước xuống xe, nhận lấy Popcorn đặt lên xe, để cho cô cầm hai lon cola, nắm tay của cô, kéo cô đi về phía trước nói: "Vào sân đi!"
Tĩnh Đồng sợ muốn thu tay, Trác Bách Quân lại nắm chặt tay của cô, thậm chí lúc muốn vào sân, đám người chen lấn thì kéo chặt bả vai Tĩnh Đồng, làm ôi của cô không cẩn thận dán vào lồng ngực hắn, hắn đột nhiên cười một tiếng, Tĩnh Đồng lại có chút xấu hổ, rồi lại không dám nói gì, chẳng qua cảm thấy lồng ngực của hắn rất rắn chắc, cùng nhau theo dòng người chen lấn đi vào trong!
Tĩnh Đồng mua vé, vị trí tạm được, dù sao cũng là ở công ty giải trí, Trác Bách Quân kéo Tĩnh Đồng ngồi trên ghế màu đỏ, mình cũng tự nhiên ngồi xuống, trái phải tất cả đều là tiếng kêu gào sôi nổi của người hâm mộ, tiếng nói nhao nhao hỗn tạp!
"Không biết hôm nay bạn trai tôi có tới xem không ?" Trong tiếng la hét ầm ĩ, Tĩnh Đồng có chút mất mát, nói.
Trác Bách Quân cúi đầu, sát bên tai của cô hỏi: "Cô nói cái gì?"
Tĩnh Đồng lại gần Trác Bách Quân, ở bên tai của hắn nói: "Không biết hôm nay bạn trai tôi có tới xem không?"
Trác Bách Quân vươn tay, kéo bả vai của cô, lại cúi đầu, sát gần mặt của cô hỏi: "Cái gì?"
Tĩnh Đồng khổ não, xung quanh thật sự là quá ồn ào, cô liền đưa tay, vịn bờ vai của hắn, môi mềm ở bên tai của hắn thổi lất phất khí nóng, nói: "Không biết hôm nay bạn trai tôi có tới xem không? Nếu như gặp phải tôi và anh ngồi một chỗ, hắn sẽ không hiểu lầm chứ ?"
Trác Bách Quân đột nhiên cười khẽ, không lên tiếng, ngồi thẳng người, mới nói: "Đàn ông hèn như vậy, nhìn thấy, có lẽ quý trọng cô hơn !"
Tĩnh Đồng không lên tiếng, tâm trạng vẫn có chút không tốt.
Trác Bách Quân biết, cũng không có để ý đến cô, chỉ chăm chú nhìn lên sân khấu!
Toàn trường đột nhiên tối sầm lại, gần vạn người hâm mộ lại điên cuồng kêu lên, quả nhiên năm phút sau, giữa sân khấu tối đen, một điểm nhỏ màu xanh dương sáng lên, từ từ bay lên, bay lên trên không trung, “đùng” một tiếng, giống như vỡ tung, cả sân khấu đột nhiên lóe ra hoa anh đào mộng ảo! !
"Ồ ——" Tĩnh Đồng cũng theo những người hâm mộ kêu lên sợ hãi!
Trác Bách Quân cũng bình tĩnh nhìn hiện trường sân khấu.
Khói hoa bảy màu trong sân khấu bay lên, âm nhạc trở nên kích động lòng người, mạnh mẽ vang lên, tất cả người xem kích động nhìn khói hoa sau khi lửa tắt, thấy Mạn Ni mặc chiếc váy khiêu vũ màu vàng hấp dẫn, cùng tất cả bạn nhảy ở trong sân khấu bay lên, cô nhấn một bên tai nghe, bắt đầu kịch liệt nhảy vũ bộ hấp dẫn, cất tiếng hát : "Tình yêu là một cạm bẫy, lao vào rồi lại lao ra ——"
Tất cả người hâm mộ đều sôi trào, theo tiết tấu của cô, hát theo “Cạm bẫy tình yêu”
Tĩnh Đồng cũng đột nhiên sôi nổi, cùng đong đưa thanh huỳnh quang! Trác Bách Quân ngồi một bên, có chút nhàm chán mỉm cười.
"Anh cũng cùng đong đưa đi!" Tĩnh Đồng muốn Trác Bách Quân cầm thanh huỳnh quang cùng mình theo tiết tấu đong đưa !
"Không muốn!" Trác Bách Quân hất tay!
"Cùng nhau chơi đi!" Tĩnh Đồng giống như đứa bé cố chấp, vừa đong đưa, vừa hưng phấn nhìn Trác Bách Quân!
Vẻ mặt Trác Bách Quân bất đắc dĩ thở dài, đi theo cô cùng phe phẩy thanh huỳnh quang, vừa đong đưa, vừa thả lỏng, nở nụ cười.
"Anh vẫn còn chờ đợi điều gì? Tình yêu đến, lao vào đi, lao vào đi! Cho tâm hồn run rẩy hát ca, anh không thể nắm lấy, em không bị chinh phục! Tình yêu đến, lao vào đi, lao vào đi, đây là một cạm bẫy, em và anh cùng rơi vào! !" Mạn Ni vừa vũ động thân thể, vừa hào hứng hát!
Trác Bách Quân nghe lời của bài hát này, quay đầu nhìn Tĩnh Đồng vẫn vui vẻ đong đưa thanh huỳnh quang, ánh mắt hắn thoáng qua một chút mập mờ!
Trầm Ngọc Lộ lạnh lùng ngồi ở phía sau Trác Bách Quân hai hàng ghế, mang kính đen, nhìn cử chỉ thân mật của hai người ở trước mặt, không lên tiếng.
Thậm chí Trác Bách Quân cầm cola lên, tự mình đưa đến bên môi Tĩnh Đồng, ánh mắt tà mị của hắn lóe lên, nhìn miệng cô uống cola, thậm chí hắn hả hê nhìn cô nuốt cola thì trái hầu kết nhỏ không ngừng phập phòng, hắn cảm thấy thật đáng yêu, cười khẽ.
Trầm Ngọc Lộ đột nhiên khinh bỉ cười một tiếng, thật sự bất đắc dĩ nói: "Xem ra những người con của nhà họ Hàn, là tình loại đa tình cũng không sai biệt lắm, ngoại trừ Hàn Văn Hạo là ngoại tộc——"
Cô ta sâu kín nói xong, liền cầm điện thoại di động lên, nói: "Là tôi —— bắt đầu hành động đi —— Không đợi hắn nữa ——"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.