Chương trước
Chương sau

Hàn Văn Hạo ngồi trên ghế sa lon gỗ lim trong phòng của mình, trầm mặt nhìn em trai.
Hàn Văn Kiệt cũng mỉm cười ngẩng đầu nhìn anh trai nói: "Anh nhìn em làm gì?"
"Tại sao đột nhiên muốn kết hôn vào lúc này ?" Hàn Văn Hạo nói rõ: "Có phải muốn nhà Mộng Hàm hợp tác với nhà chúng ta, cha buộc chú làm như vậy không ?"
"Anh không cần nghĩ cha như vậy ………." Hàn Văn Kiệt bất đắc dĩ nhìn anh trai, cười nói: "Là em chủ động nói muốn kết hôn, quen Mộng Hàm nhiều năm rồi, bây giờ muốn kết hôn, cũng chưa từng ở cùng nhau, nhưng em phát hiện có một số việc, không thể suy tính quá chu đáo, quá chu đáo, chuyện gì cũng không làm được, nhất là tình cảm.
Hàn Văn Hạo lại chăm chú nhìn em trai
Hàn Văn Kiệt ngẩng đầu nhìn anh trai, mỉm cười nói: "Trong nhà đã thật lâu không có chuyện vui rồi, như vậy cũng tốt”.
"Chẳng lẽ chú vì muốn giảm bớt tin tức cho anh mà nghĩ ra biện pháp này chứ?" Hàn Văn Hạo nói thẳng.
Hàn Văn Kiệt cũng không bác bỏ, nhưng con ngươi quay vòng, cúi đầu mỉm cười nói: "Ít nhất em và Mộng Hàm thật lòng yêu nhau, lúc này kết hôn cũng không có gì không ổn, cha và mẹ cũng rất vui vẻ. Em không biết anh và cha xảy ra chuyện gì, nhưng ít nhất, trong lúc em và Mộng Hàm kết hôn, xin anh dừng lại chiến tranh. Em là một bác sĩ chữa trị vết thương người khác, nhưng đối với chuyện xảy ra gần đây, em cũng có chút mệt mỏi, cho nên lần này kết hôn, em hi vọng có thể được hạnh phúc …….. xin anh cả nương tay …….. bữa ăn tối sắp đến rồi, cùng nhau ăn một bữa cơm đi, hôm nay là đại thọ của Lãnh phu nhân, cả nhà chúng ta đều muốn cùng nhau tham dự, đợi lát nữa chị dâu cũng muốn tới đây, cùng đi ……..”
Hắn nói hết lời, sắc mặt hơi nặng nề đứng lên, đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Hàn Văn Hạo ngồi trên ghế sa lon, nghĩ tới lời của em trai, lúc nảy đi vào cửa nhà tràn ngập lửa giận, đè nén tiếng thở dốc, chỉ đành phải tháo cà vạt, đứng dậy, cởi âu phục ra, đi vào phòng tắm.
Trang Nguyệt Minh đau lòng đứng trước cửa phòng con trai lớn, nhìn cánh cửa khép chặt, hai mắt rưng rưng.
"Bà đứng ở chỗ này làm gì? còn không đi xuống chiêu đãi khách?" Hàn Trung Trí vừa muốn trở về phòng thay quần áo, đi qua hành lang thật dài, nhìn thấy vợ đứng trước cửa phòng con trai, mặt lạnh đi tới, nói.
Trang Minh Nguyệt đứng ở trước cửa, hơi quay mặt nghe chồng nói như vậy, liền im lặng không lên tiếng, đi thẳng tới đầu bên kia.
"Bà đứng lại" Hàn Trung Trí đột nhiên không vui nhìn bóng lưng vợ, bất mãn nói: "Rốt cuộc bà muốn dằn vặt đến khi nào? Suốt hai ngày nay không nói chuyện với tôi, bà tính cả đời im lặng sao? nếu bà thật có ý định này, vậy thì bà cút ra khỏi Hàn gia cho tôi!"
Trang Minh Nguyệt lạnh nhạt nói: "Tốt …….. Chờ Văn Kiệt kết hôn xong, tôi sẽ đi ngay, các con đều trưởng thành rồi, cũng không cần tôi giúp đỡ nữa, đã nhiều năm rồi, chỉ là sợ một mình ông trông coi ngôi nhà lớn như vậy, khó tránh khỏi sẽ buồn bực, bây giờ tôi cũng không còn bận tâm nữa".
"Bà …….." Hàn Trung Trí tức giận đến gương mặt cứng ngắc, hai mắt trợn trừng nhìn Trang Minh Nguyệt nói: "Nếu vài chục năm trước, bà nói như vậy thật tốt a! Cũng không biến cục diện thành như bây giờ, hai bên tổn hại nhau! !"
"Đúng vậy! là lỗi của tôi ……… sau khi tôi chết xuống Địa ngục ……. tôi sẽ không chết được tử tế, tôi trọn đời không thể siêu sinh, tôi đã phá hủy tình yêu của ông và Văn Giai, tốt nhất là bây giờ ông trời muốn mạng của tôi, tránh cho tôi làm chướng mắt trước mặt ông ……." Trang Minh Nguyệt không muốn nói nhiều, bước thẳng về phía trước.
Hàn Trung Trí tức giận đứng tại chỗ, bất đắc dĩ nhìn theo bóng lưng lạnh nhạt của vợ, đã nhiều năm qua, trong lòng bà như tro tàn, luôn lạnh nhạt và cam chịu như vậy.
Cửa “phịch” một tiếng mở ra, Hàn Văn Hạo mặc âu phục trắng, áo sơ mi trắng, cổ áo mở ra, vẻ mặt lạnh lùng đi ra ngoài, không khách khí nhìn cha một cái, mặc dù lửa giận lại bùng lên, nhưng vì nhớ tới lời của em trai, nên mặt lạnh xoay người đi ra ngoài, Hàn Trung Trí cũng nghĩ đến xui gia ở dưới lầu, cũng mặt lạnh đi xuống lầu.
Hàn Văn Kiệt ngồi trên ghế sa lon trong phòng, nghe tiếng bước chân dần xa, hai tròng mắt hắn lạnh lùng, hiện lên một chút vui vẻ bất đắc dĩ.
Đã qua hoàng hôn, màn đêm buông xuống, mưa phùn mờ mịt, đối với cuộc sống sang trọng của một số người, thời tiết ẩm ướt cũng không làm phiền được bọn họ.
Hạ Tuyết bất đắc dĩ ngồi ở trên ghế sa lon, sắc mặt nhợt nhạt nhìn Lam Anh sai người lấy lễ phục mang từ Paris về ình, từng cái, từng cái bày ra giường, cô bất đắc dĩ nhìn Lam Anh nói: "Mẹ …….. con thật sự không muốn đi tham gia bữa tiệc này, cả người con không còn hơi sức, rất mệt mỏi, mắt cũng đau".
"Ừm! !" Lam Anh cố ý trợn mắt nhìn Hạ Tuyết, nói: "Đứa ngốc! ! Thất tình có gì đặc biệt hơn người ? Lúc con và con trai của mẹ tách ra, con đâu có khóc đến chết đi sống lại như vậy! Cuộc sống này vẫn phải trải qua ! Con không thể cùng Văn Hạo, thì hãy cùng con của mẹ thôi!"
Hạ Tuyết nặng nề thở dài, nhìn Lam Anh.
"Con may mắn hơn mẹ nhiều !" Lam Anh cầm bộ lễ phục màu hồng lộ lưng, đứng trước kính toàn thân, so với vóc người của mình, nói: "Năm đó, mẹ đã đánh mất một đoạn tình yêu tốt đẹp, lúc xoay người, vẫn chưa gặp được PAPA con, giống như con may mắn có Daniel bên cạnh ?"
Hạ Tuyết không nhịn được nhìn Lam Anh, cầm một bộ lễ phục màu tím đậm, nhưng lúc mới cầm lên, lại nhướng mày bỏ xuống, cầm lấy một bộ khác màu vàng, đứng đối diện trước kính toàn thân, hài lòng với bộ dáng như vậy, cô không khỏi nghi hoặc, mỉm cười hỏi: "Mẹ ……. đã trải qua tình yêu rồi ? bị đánh mất sao?"
Lam Anh không lên tiếng, đem bộ váy màu vàng bỏ xuống, đổi lại một bộ màu đen, sâu kín nói: "Trong cuộc đời người, ai mà không gặp thoáng qua một người? Không có một đoạn tình yêu khắc cốt ghi tâm ? chẳng qua tình yêu của mẹ và người khác không giống nhau mà thôi, mẹ càng muốn ình một cơ hội sống sót, bởi vì yêu mình quan trọng hơn, con đó, ngoài mặt thì có chút giống mẹ, nhưng lòng dạ quá đơn thuần, dễ dàng so đo, mẹ không như vậy, mẹ là loại người khéo đưa đẩy ………"
Phốc! Hạ Tuyết nhịn không được mỉm cười nhìn Lam Anh, thoạt nhìn bà, trẻ như người 30 tuổi, lần trước, lúc bà và Daniel tay trong tay đi dạo phố, trên đường có người nói, Daniel dắt bạn gái ra ngoài ……. cô mỉm cười nhìn Lam Anh nói: "Mẹ không so đo sao? Lần trước PAPA cùng một nữ ngoại giao xảy ra xì căng đan nhàm chán, mẹ đem đồ cổ trong phòng đập vỡ hết, dọa PAPA sợ, lại tiếp tục mở tủ đồ cổ, để ẹ đập xong, mới chảy mồ hôi giải thích ………."
Lam Anh không nhịn được bật cười, lập tức xoay người nhìn Hạ Tuyết, có chút kín đáo, nheo mắt nói: "Mẹ nói cho con biết, con trai của mẹ hoàn toàn không giống dòng máu lãng mạn của cha hắn, chỉ cần các con ở bên nhau, nhất định con sẽ hạnh phúc cả đời"
Hạ Tuyết chỉ cười nhẹ.
Tiếng gõ cửa vang lên, hôm nay Daniel mặc âu phục màu bạc, áo sơ mi trắng, cổ áo mở ra, trên cổ áo cài một cái nơ bươm bướm lụa mỏng, hai tay cắm nhẹ vào túi quần, tựa vào cạnh cửa, khẽ nở nụ cười mê người, hoàn mỹ đẹp trai làm cho người ta vừa nhìn tim đập nhanh.
"Ồ! ! Hoàng tử của mẹ đến rồi!" Lam Anh nhìn Daniel mỉm cười nói: "Tới đây giúp Hạ Tuyết lựa chọn lễ phục! ! Mau lên! Dường như mẹ chọn thế nào, cũng không chọn được! hôm nay Lãnh phu nhân chỉ đích danh muốn gặp con dâu của mẹ!"
Daniel nhìn Hạ Tuyết một cái, mỉm cười đi vào phòng, nhìn kỹ Hạ Tuyết một lúc lâu, hắn nhìn một lượt lễ phục trên giường, đi một vòng, liền cầm lên một bộ váy dài màu đen lộ lưng, lúc nhìn chuỗi ngọc trai đen thiết kế ngang lưng, mỉm cười giơ về phía Hạ Tuyết nói: "Bảo bối, tối nay sexy một chút đi"
Hạ Tuyết bất đắc dĩ, khẽ chống trán, nở nụ cười khổ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.