Chương trước
Chương sau

"Ừm!" Hàn Văn Hạo cố ý nhìn cô nói!
Hạ Tuyết hung hăng nhìn hắn chằm chằm, không nhịn được hỏi: "Thật hay giả?"
Hàn Văn Hạo chăm chú nhìn cô, ánh mắt càng lúc càng nóng rực, thậm chí phát ra một chút mập mờ.
Hạ Tuyết nhìn ánh mắt kia, gương mặt đột nhiên đỏ lên, vội vàng cầm một cái bánh trứng nhỏ, bỏ vào trong miệng nhai, lại giật mình ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Đây không phải là. . . . . . mùi vị bánh trứng ở khách sạn chúng ta sao?
Hàn Văn Hạo nhìn cô, mỉm cười nói: "Sáng nay anh gọi điện thoại đến khách sạn, bảo nhân viên đưa tới”.
Hạ Tuyết nhai bánh trứng đột nhiên có chút ngượng ngùng, vội vàng cúi đầu húp cháo, nhớ lại đêm qua hai người kích tình không còn lý trí chút nào, hôm nay có cảm giác như một giấc mơ, nhưng dường như có rất nhiều việc không chắc chắn, lại được hắn săn sóc, làm ình có chút thoải mái, nhưng lại sợ hãi, sợ lát nữa đây, mọi thứ đều biến mất, cô là một cô gái có cảm giác rất không an toàn, mặc dù kiên cường.
Hàn Văn Hạo nhìn Hạ Tuyết im lặng ăn bánh trứng, ăn cháo, ánh mắt chợt lóe, cũng không lên tiếng, cũng cúi đầu ăn cháo.
Hai người đột nhiên im lặng, không khí có chút ngột ngạt vờn quanh giữa bọn họ.
"Hôm nay. . . . . . Phải rời khỏi sao?" Hàn Văn Hạo vừa ăn cháo, vừa dường như có chút bình tĩnh, hỏi
"Ừ. . . . . từ hôm nay “Trà Hoa Nữ” phải quay cảnh chiến tranh, không có cảnh diễn nữa. . . . . . Cho nên. . . . . . Về nhà. . . . . ." Hạ Tuyết vừa ăn cháo, vừa cúi đầu đáp lời.
Hàn Văn Hạo nghe xong, hơi gật đầu, vẫn ăn cháo.
Không khí lại yên tĩnh, thật yên tĩnh, thậm chí có thể nghe được tiếng muỗng va chạm vào chén sứ lúc Hạ Tuyết múc cháo, cô rất nhanh ăn hết chén cháo, lại có chút không không biết xấu hổ, ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Hạo mỉm cười nói: "Cái đó. . . . . . em ăn xong, em muốn ăn thêm. . . . . . Anh ăn nữa không ?"
"Không cần. . . . . ." Hàn Văn Hạo vừa ăn chén cháo, vừa ngẩng đầu lên cười nhạt nhìn cô, ánh mắt nóng bỏng.
Mặt của Hạ Tuyết đỏ lên, thở nhẹ, cắn chặt môi, cầm chén đi vào phòng bếp, cầm muỗng múc cháo. . . . . .
Hàn Văn Hạo vừa ăn cháo, vừa quay mặt sang, hai tròng mắt xẹt qua một chút ánh sáng không thể nắm bắt, nhìn bóng lưng Hạ Tuyết mặc áo ngủ, vẫn mái tóc dài nhẹ rũ xuống ngang lưng, hắn húp nhẹ ngụm cháo, nhớ đêm qua lúc đè cô dưới người, mái tóc bồng bềnh, tạo nên cảm giác thật đẹp.
Hạ Tuyết thật sự rất thích ăn cháo của Hàn Văn Hạo nấu, vừa cầm chén đi tới, vừa hứng thú nhìn hắn hỏi: "Anh nấu cháo này thế nào ? Em cũng muốn học! Rất mềm rất thơm, lúc nảy em ở bên trong ăn một chút cháo có mùi vị khô mực và hành lá cắt nhỏ, cũng không còn cái gì khác ? Nhưng không chỉ có hai loại mùi vị này, nhất định anh có bí quyết! Dạy em đi!"
Khóe miệng Hàn Văn Hạo cong lên, vừa ăn cháo, vừa nhìn cô, dịu dàng hỏi: "Muốn học không?"
"Ừm!" Hạ Tuyết sốt sắng gật đầu!
Hàn Văn Hạo mỉm cười cúi đầu hớp một ngụm cháo, nhàn nhạt nói: "Hôm nay em ở lại, anh sẽ dạy cho em. . . . . ."
Hạ Tuyết giật mình, mặt đỏ lên, khẽ cắn môi, nhìn hắn.
Hàn Văn Hạo cũng không ngẩng đầu, vẫn ăn cháo.
Hạ Tuyết nhìn hắn, dịu dàng hỏi: "Anh. . . . . . Không đi thăm Tần tiểu thư sao?"
Hàn Văn Hạo ngẩng đầu nhìn cô, nói: "Nếu thật lòng đi về phía anh, chuyện anh phải giải quyết, hãy để cho anh giải quyết, chỉ cần tin tưởng anh là được . . . . . Ngược lại. . . . . . em không muốn ở lại là vì Daniel sao ?"
Hạ Tuyết khẽ cắn môi, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Hạo, nói: "Thật ra . . . . . . Em và Daniel. . . . . ."
Chuông điện thoại chợt vang lên. Cô sửng sốt. (ách, tiếng chuông này đã cướp mất cơ hội của HVH một lần nữa).
Hàn Văn Hạo liếc nhìn cô, đứng dậy, đi về phía phòng khách, nhận điện thoại.
"Văn Hạo. . . . . ." Tần Thư Lôi mỉm cười nhẹ giọng gọi hắn.
Ánh mắt Hàn Văn Hạo chăm chú, mỉm cười đáp lời: "Ừ. . . . . . Thân thể khỏe chưa? Gọi điện thoại sớm như vậy có chuyện gì ?"
"Nhớ anh. . . . . . đêm qua em lại nằm mơ thấy mình mang thai, em rất vui, rất vui". Tần Thư Lôi mỉm cười nói.
Hàn Văn Hạo nắm điện thoại, không lên tiếng, chỉ im lặng lắng nghe.
Hạ Tuyết ngồi trong phòng ăn, vừa ăn bánh trứng, vừa quay đầu nhìn Hàn Văn Hạo, nhìn ánh mắt hắn đột nhiên mơ hồ, nghe giọng nói dịu dàng của hắn, cũng biết Tần Thư Lôi gọi tới, trái tim của cô nhảy lên, cảm thấy hơi thở có chút khó khăn, ăn bánh trứng không có mùi vị gì, cô không dám nghĩ nữa, vội vàng ăn 2, 3 cái bánh trứng xong, ăn hết chén cháo, nhanh chóng dọn dẹp chén của mình và Hàn Văn Hạo, cẩn thận bưng vào trong phòng bếp, dùng tay mở vòi nước chảy róc rách trong phòng bếp, giả vờ như không nghe gì hết, mà đang rửa chén.
Hàn Văn Hạo vừa nghe điện thoại, vừa nhìn Hạ Tuyết đứng trong phòng bếp rửa chén, hắn nhàn nhạt đáp lời Tần Thư Lôi nói: "Ừ. . . . . . Anh biết rồi, chút nữa đến công ty có cuộc họp quan trọng, sau đó sẽ đi thăm em".
Hắn nói xong, nhẹ nhàng buông điện thoại xuống, sau đó từng bước đi về phía phòng bếp, cuối cùng đi tới sau lưng Hạ Tuyết, đột nhiên đưa hai tay, ôm eo của cô, kéo cô gần sát lồng ngực của mình, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên cổ của cô, nhỏ giọng nói: "Tốt như vậy? Giúp anh rửa chén?"
Hạ Tuyết miễn cưỡng cười cười, vẫn mở vòi nước, nhẹ nhàng rửa chén.
Ánh mắt Hàn Văn Hạo chớp một cái, nhẹ nhàng dùng môi hôn lên cái cổ mềm mại của cô, nói: "Tin tưởng anh, anh sẽ giải quyết. . . . . . Nếu được sống với em, anh có thể chịu đựng nhiều hơn, bao gồm cả việc em trở về nhà của Daniel . . . ."
Hạ Tuyết dừng động tác trong tay, chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt trống rỗng, mặc bọt nước xối vào trong tay mình. . . . . .
"Thật xin lỗi. . . . . ." Hàn Văn Hạo ôm chặt thân thể của cô, hôn nhẹ tóc cô.
Trong ánh mắt của Hạ Tuyết, rốt cuộc xẹt qua một chút vui vẻ bất đắc dĩ, cô chậm rãi xoay người, nhìn Hàn Văn Hạo, nhíu lông mày nói: "Ý của anh là. . . . . Em không thể chịu được, nhưng anh có thể chịu được, anh nói em hẹp hòi?"
Hàn Văn Hạo ôm khẽ Hạ Tuyết, mỉm cười nói: "Anh không có ý này. . . . . ."
"Rõ ràng anh có ý này, em không muốn nói chuyện với anh nữa! Em đi về!" Hạ Tuyết lập tức xoay người, rửa chén xong, đặt trong ngăn tủ chỉnh tề, chuẩn bị đi ra phòng bếp, Hàn Văn Hạo lại từ phía sau lưng cô, ôm lấy cô vào trong ngực, cúi đầu, hôn nhẹ vành tai của cô nói: "Hôm nay đừng về, theo anh. . . . . . Anh thật sự không muốn em đi về. . . . . ."
Hạ Tuyết đột nhiên mỉm cười, nói: "Em không về, ở lại làm gì? Chờ anh họp xong? Chờ anh đi thăm Tần tiểu thư? Chờ đến tối, nấu cơm cho anh? Chờ anh trở lại sao ? Vậy không phải em rất buồn bực sao ?"
"Đó không phải là chuyện một người vợ làm sao?" Hàn Văn Hạo hôn nhẹ cổ của cô, tay nhè nhẹ xoa ngực của cô, nhẹ nhàng xoa nắn, ở bên tai của cô, nhỏ giọng nói: "Tối hôm qua có làm đau em không ?"
Hạ Tuyết không lên tiếng, tuy nhiên vì bị hắn trêu chọc, trong thân thể nóng lên, hai mắt bắt đầu thay đổi, có chút mê ly, tay lơ đãng rũ xuống.
Hàn Văn Hạo hôn nhẹ vai của cô, thậm chí lần xuống áo ngủ của cô, hôn nhẹ bờ vai thơm mát của cô, tay nhẹ nhàng xoa nắn ngực, vẫn hỏi: "Tối hôm qua vui không?"
Trái tim của Hạ Tuyết nhảy loạn, lại thẹn thùng nói: "Ghét! Lại hỏi loại chuyện này. . . . . ."
Hàn Văn Hạo bật cười, đột nhiên xoay cả người Hạ Tuyết lại, áp cô tựa vào trên tường, hai tròng mắt nóng rực nhìn cô, tay nhè nhẹ vuốt sợi tóc trên trán cô, xúc động nói: "Loại chuyện này không thể hỏi sao ? Anh hi vọng em có thể trả lời anh. . . . . ."
Hắn nói xong, đột nhiên đè trên người cô, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng mềm mại của cô, khi vừa tiếp xúc môi đỏ mọng mềm mại, hắn lại không nhịn được hôn sâu, vừa hỏi, tay vừa ở sau lưng cô vuốt ve, nói: "Tối nay ở lại. . . . . Chờ anh . . . . . Anh đã sửa lại mật mã nhà, dùng sinh nhật của em. . . . . ."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.