Chương trước
Chương sau

Hàn Văn Kiệt đổi lại một cái tay khác, vẫn nghe mạch.
Lẽ ra Hạ Tuyết không để ý, nhưng cảm thấy ánh mắt trước mặt càng lúc càng mãnh liệt, cô nhíu mày, ngẩng đầu lên, thấy Hàn Văn Hạo đã rất không vui, cô kỳ quái trợn to hai mắt nhìn hắn, dùng ánh mắt hỏi hắn, anh làm sao vậy?
Hàn Văn Hạo vẫn không nói chuyện, bình tĩnh, tao nhã ôm vai, ngồi trên ghế nhìn cô.
Hạ Tuyết không hiểu nhìn hắn.
"Đổi tay" Hàn Văn Kiệt nghe xong tay bên này, sau đó cẩn thận sửa lại ống tay áo cho cô, rồi cầm một cái tay khác của cô, cẩn thận xem mạch.
Rốt cuộc, con ngươi của Hàn Văn Hạo chuyển động, nhìn về phía em trai, trầm giọng hỏi: "Tại sao Mộng Hàm không tới?
Hàn Văn Kiệt vẫn chăm chú nghe mạch, một lúc lâu hắn mới chậm rãi nói: "Cô ấy biết cha ở nhà, không dám đến, cô ấy mà đến, cha lại muốn cô ấy học chuyện làm ăn”
Hạ Tuyết không nhịn được cười, nhìn Hàn Văn Kiệt hỏi: "Không nghĩ tới có nhiều người sợ như vậy”
Mặt của cô vừa thu lại, biết là không lễ phép, cũng không dám nói nữa.
Hàn Văn Kiệt mỉm cười ngẩng đầu lên, dịu dàng, cưng chìu nhìn Hạ Tuyết một cái, hỏi: "Cô cười cái gì? Muốn nói, thì ra có nhiều người sợ tôi cha như vậy? Trong lòng cô cũng vậy sao? "
"Phốc! " Hạ Tuyết không nhịn được, cười thoải mái, ánh mắt lấp lánh trong suốt, cả khuôn mặt tươi cười, hoạt bát, Hàn Văn Hạo nhìn nụ cười này chòng chọc, vẻ mặt càng trầm xuống, có chút không vui, nói: "Cho dù cô ấy sợ cha thế nào, hôm nay là ngày quan trọng như vậy, cô ấy nên đến, bây giờ làm thế thật không có lễ phép".
Hạ Tuyết lập tức ngẩng đầu nhìn người này.
Hàn Văn Kiệt giống như không nghe thấy, sau khi bắt mạch xong, liền cầm điện thoại trên bàn, căn dặn Lý thẩm ở dưới lầu: "Chuẩn bị một chút xanh, nửa chén nước lạnh, chưng 15 phút cho Hạ tiểu thư uống".
"Vâng ! " Lý thẩm lập tức đồng ý.
"Tại sao phải uống nước đậu xanh? " Hạ Tuyết kỳ quái nhìn Hàn Văn Kiệt.
Hàn Văn Kiệt mỉm cười, vươn tay kéo sửa khăn choàng mà mẹ rất yêu thích cho Hạ Tuyết, nói: "Hôm nay đột nhiên luồng khí lạnh đến, có thể cô bị cảm, cho nên tôi bảo Lý thẩm nấu nước đậu xanh cho cô uống".
"A, khi tôi cảm cũng có thể làm như vậy? " Hạ Tuyết tò mò nhìn hắn hỏi.
Hàn Văn Kiệt bất đắc dĩ nhìn cô, cười nói: "Được, cảm lạnh chia làm rất nhiều loại, cũng phải xem thể chất của người bệnh mà quyết định, cho nên có chuyện phải tìm đến bác sĩ, là ý tứ này, hiểu không ?"
"Ồ! " Hạ Tuyết rất nghe lời gật đầu.
Hàn Văn Hạo nhìn thái độ này của cô, ánh mắt nheo lại.
Hàn Văn Kiệt sửa sang xong khăn choàng cho Hạ Tuyết, mới quay đầu nhìn anh cả một cái, giống như lơ đãng, khẽ mỉm cười hỏi: "Hôm nay không đi thăm chị dâu sao ?"
Trong lòng của Hạ Tuyết hơi hồi hộp, có chút căng thẳng ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Hạo.
Hàn Văn Hạo nhìn ánh mắt bình tĩnh của em trai, chợt nhíu mày, nói: "Anh muốn đi thăm cô ấy hay không, không cần chú nói nhiều".
Hàn Văn Kiệt nghe xong, chỉ hơi gật đầu, cúi người, hai tay đan nhau.
Không khí này không đúng lắm, Hạ Tuyết có chút sợ, cười khúc khích nói: "Tôi ra ngoài xem Hi Văn ở đâu một chút".
"Em vừa tới đây làm gì hay sao? " Hàn Văn Hạo đột nhiên quay đầu nhìn về phía Hạ Tuyết hỏi.
Hạ Tuyết nhất thời nhìn Hàn Văn Hạo, mặt đỏ lên nói: "Tôi chỉ vào thăm một chút, thật tò mò".
Hàn Văn Hạo nhìn Hạ Tuyết, nói: "Nếu vậy, cũng đến phòng tôi thăm một chút đi".
"Không muốn! ! Tôi cũng không phải chưa từng đến nhà anh, chắc chắn cũng giống như vậy" Hạ Tuyết vội vàng từ chối.
"Chắc chắn không giống nhau" Hàn Văn Hạo “Soạt” một tiếng đứng lên, lập tức nắm chặt cổ tay Hạ Tuyết, kéo cô đi ra ngoài, cô lại đứng chặt bên cạnh cửa, quay đầu nhìn Hàn Văn Kiệt một cái, Hàn Văn Hạo sốt ruột nói: "Đi"
Hàn Văn Kiệt bình tĩnh ngồi trên ghế sa lon, mỉm cười nhìn anh trai.
Hàn Văn Hạo cắn răng, dùng sức kéo ra, cũng đã kéo được Hạ Tuyết ra khỏi phòng của em trai, sau đó bước nhanh qua hành lang thật dài đi tới đầu bên kia.
"Tôi không muốn đến phòng của anh, đến lúc đó, cha của anh nhìn thấy, nhất định sẽ mất hứng!" Hạ Tuyết sốt ruột giãy giụa cổ tay, đứng lại trên sàn nhà, nắm chặt khóa cửa một gian phòng khác, không chịu đi về phía trước, Hàn Văn Hạo lập tức quay đầu nhìn Hạ Tuyết, ánh mắt phát sáng giống như đinh đâm vào lòng Hạ Tuyết "Em sợ cha tôi ? Hay sợ Văn Kiệt ?"
Hạ Tuyết sững sờ, nhìn hắn hỏi: "Anh có ý gì ?"
Hàn Văn Hạo đột nhiên tiến tới gần Hạ Tuyết, khôi phục lại vẻ bén nhọn và đáng sợ của hắn, nói: "Tôi chưa quên, người em yêu là Văn Kiệt ! !". Ở trong lòng của hắn, hắn không ngại Daniel, nhưng ở trong lòng của Hạ Tuyết, em trai như ngàn vạn ngọn núi lớn, loại cảm giác này mới là nguy hiểm lớn nhất !
Sắc mặt của Hạ Tuyết lạnh lẽo, cũng nhìn hắn nói: "Thì sao ?"
Hàn Văn Hạo lập tức nắm chặt cổ tay của cô, để cho cô dựa sát vào mình, vẻ mặt lạnh lùng, cứng nhắc, nói: "Tôi muốn biết, trong lòng của em, rốt cuộc hắn có bao nhiêu phân lượng? Em đối với em trai của tôi, rốt cuộc yêu đến bao nhiêu?"
"Tại sao tôi phải nói cho anh ? Đến bây giờ, anh vẫn sợ tôi sẽ quấy nhiễu cuộc sống của em trai anh? " Hạ Tuyết không thích thái độ của hắn như vậy.
Tròng mắt sắc bén Hàn Văn Hạo chợt lóe lên nhìn Hạ Tuyết, tay dùng sức, kéo cô nhanh chóng đi về phía trước.
Hạ Tuyết khẽ cắn chặt môi, tức giận hất tay nói: "Tôi không muốn vào phòng với anh !"
Hàn Văn Hạo không để ý tới cô, chỉ kéo Hạ Tuyết đi tới cuối hành lang thật dài, cánh cửa chính trang trí hoa văn đang ở trước mắt, hắn nắm chặt ổ khóa cửa bằng vàng, vặn một cái, cửa mở ra, hắn kéo Hạ Tuyết vào, “phịch” một tiếng đóng cửa lại! !
Hàn Văn Kiệt dựa tại cạnh cửa, hai mắt lóe ra ánh sáng dịu dàng, nhìn cánh cửa khép chặt, suy nghĩ một chút, chỉ cười cười, đi xuống lầu.
"A …………" Cả người Hạ Tuyết ngã trên ghế sa lon, nắm chặt cổ tay của mình, không thể tin được, ngẩng đầu lên, nhìn ánh mắt lạnh lùng của Hàn Văn Hạo, tức giận nói: "Anh muốn làm gì ?"
Hàn Văn Hạo đứng trước mặt của Hạ Tuyết, vươn tay siết chặt cằm của cô, nâng mặt của cô, nhìn kỹ hai tròng mắt của cô, sắc mặt khẽ biến thành co quắp, nói: "Ở trước mặt của tôi, giống như một con hổ nhỏ! ! Ở trước mặt của Văn Kiệt, lại như một con thỏ nhỏ! ! Cho tới bây giờ, tôi cũng chưa từng nhìn thấy bộ dáng dễ bảo như vậy, em làm cho tôi cảm giác, dường như em muốn chết trong thế giới dịu dàng của hắn ! ! Cứ như vậy động lòng? Sáu năm rồi, vẫn yêu thái quá sao? Nếu thật yêu thái quá như vậy, sao lại đồng ý Daniel ?"
Hạ Tuyết “soạt” một tiếng, tức giận đứng lên, nhìn thẳng ánh mắt giống như con báo nhỏ của Hàn Văn Hạo, nói: "Tôi muốn yêu người nào, thích người nào, lựa chọn người nào, mắc mớ gì tới anh ? Không phải là anh cũng có vợ chưa cưới sao? Anh có tư cách gì lên tiếng phê phán tôi ?"
Hàn Văn Hạo một tay kìm chặt cánh tay Hạ Tuyết, cắn răng, tức giận gầm nhẹ: "Nếu thật giống như em nói, chẳng quan hệ đến tôi, vậy hôm nay em để cho tôi hôn khắp toàn thân của em, là tại sao?"
"Bốp ……….." Hạ Tuyết hung hăng tát một bạt tai lên khuôn mặt Hàn Văn Hạo, tức giận đến toàn thân run rẩy, thật sự không muốn nói nữa, mặt lạnh xoay người rời đi.
Sau khi Hàn Văn Hạo bị một bạt tai, càng tức giận hơn, lập tức nắm chặt cổ tay của cô, ném cả người cô ngã trên ghế sa lon, nói: "Không cho phép đi! ! Không được đi ! !"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.