Chương trước
Chương sau
Trò chơi nhảy lầu ! !
Trò chơi nhảy lầu này là trò mới nhất, cao nhất thế giới, 70 mét, gần 23 tầng lầu! 23 tầng lầu! Muốn chết sao ! !
Hạ Tuyết không ngừng khóc lắc đầu, nhìn nhân khu vui chơi thắt dây an toàn ình, sau đó cô quay đầu nhìn Hàn Văn Hạo khóc nói: "Hàn Văn Hạo, tôi thật sự không muốn chơi! ! Không chơi nữa! ! Nó rất cao! ! Nó cao nhất thế giới a! !"
"Cha, mẹ cố gắng lên! !" Hi Văn đứng trước trò nhảy lầu, đeo ba lô nhỏ của mình, cầm máy quay phim, thật vui vẻ nói: "Chơi đi cha!"
"Chơi cái đầu con! !" Hạ Tuyết tức giận nắm chặt tay vịn, nhìn con gái la hét: "Tại sao chỉ có chúng ta chơi! ! Con cũng phải chơi! Chúng ta cùng nhau chơi đùa! !"
"Con không thể chơi ! ! Con cũng muốn chơi a! !" Hi Văn chu miệng kêu la, nhìn cha nói: "Cha! ! Người phải cố lên a! !"
Hàn Văn Hạo nhìn con gái, miễn cưỡng cười cười, nói: "Nhìn xem, em sinh ra đứa con như vậy!"
"Nó là do tôi nhặt được! ! Nhặt được từ thùng rác! ! Từ trong tảng đá nổ ra! ! Từ trong con sông trôi tới! ! Tóm lại chính là khúc ruột của tôi! ! !" Hạ Tuyết tức giận nói xong, nghe nhân viên khu vui chơi nói chỉ còn 1 phút nữa, cô vội vã quay đầu nhìn Hàn Văn Hạo, năn nỉ: "Hàn Văn Hạo, tôi thật sự không muốn chơi nữa! Tôi cầu xin anh, chúng ta chơi trò thật tâm nói Đại Mạo Hiểm đi ! !"
"Em vội vã muốn thổ lộ với tôi sao?" Hàn Văn Hạo quay đầu nhìn Hạ Tuyết cười hỏi!
"Sự thật cũng có thể là tôi không thích anh a!" vẻ mặt Hạ Tuyết đau khổ, lại nói.
"Vậy em tự chơi đi!" Hàn Văn Hạo cười nói.
"Cứu mạng …………" Hai chân Hạ Tuyết run rẩy, ngẩng mặt khóc nói: "Người ta mới trải qua một biến cố, tại sao muốn cho người ta chịu đựng loại khổ nạn này, tôi không phải là một người được hàng vạn người sủng ái sao? Mẹ ơi! ! Cứu con a! !"
Máy Nhảy lầu chậm rãi bay thẳng lên không trung, sắc mặt của Hạ Tuyết lại trắng bệch, nắm chặt tay vịn, thân thể cách mặt đất quá cao, bởi vì lực hút của trái đất, cả người giống như mất trọng lực muốn rơi xuống dưới, vẻ mặt của cô tuyệt vọng, bị hoảng sợ đến gan mật muốn vỡ ra, nói: "Cứu tôi . . . . . . Tôi không muốn nhảy lầu! ! Tôi không muốn chết !"
Máy Nhảy lầu chậm rãi bay lên tới chỗ cao nhất, Hạ Tuyết mở mắt, đã nhìn thấy phong cảnh toàn thành phố trên không trung thu hết vào đáy mắt, tất cả nhà cao tầng trước mặt của mình đều trở thành đám mây, thậm chí cô cảm thấy mình đã đến đỉnh của bầu trời, mây trắng đang trôi lững lờ bên mặt của mình, cô sợ hãi đến cả người run rẩy, khóc nói: "Thật là cao a!"
Hàn Văn Hạo cũng có chút không bình tĩnh, nhìn cảnh tượng này, có chút lo lắng nghĩ nghĩ, cái này cũng không khỏi quá cao đi ?
"Cứu mạng ………" Rất nhiều du khách cũng bắt đầu hoảng sợ kêu to, có cười, có khóc, có người nói lá gan muốn vỡ ra rồi, có người nói không chơi nữa! !
Máy Nhảy lầu hướng trên đỉnh vọt lên, “ầm” một tiếng, chạm đỉnh, tất cả người đều hoảng sợ ầm ĩ kêu la, Hạ Tuyết cũng hoảng sợ muốn nhìn xuống, nhưng phía dưới cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ thấy đầu người nho nhỏ di chuyển khắp nơi, giống như là một địa ngục! Cả người cô lập tức bị dọa sợ đến mặt cũng trắng bệch, khóc kêu: "Cứu mạng ……….."
Giây. . . . . . Ba! Hai! Một!
"Ầm ………." ở độ cao gần 70m, máy nhảy lầu đột nhiên “ầm” một tiếng, giống như từ bầu trời rơi xuống, tiếng "ầm" vừa vang lên, như một tia chớp hướng mặt đất lao xuống, mọi người ngồi phía trên, cảm giác thân thể của mình bị vật nặng đè nén, hướng mặt đất hung hăng đập mạnh! ! “ầm” một tiếng, trái tim muốn vỡ tan ra! ! Lục phủ ngũ tạng cũng bể nát ! ! Thân thể vỡ tan, đau ê ẩm!
"A ……….." tất cả mọi người cũng bị kích động, sợ hoảng gào to! !
Máy Nhảy lầu “bịch” một tiếng, sau khi hạ xuống, lại bay lên, rồi đập xuống đất một lần nữa! !
"A………." Hạ Tuyết khàn giọng, cố sức kêu gào: "Cứu mạng ! ! Tôi sắp ngã chết! ! Ngã chết tôi rồi ! !"
Cô phát điên, lý trí hoàn toàn không còn nữa, la hét, nước mắt lăn xuống, cố sức gào to: "Tôi muốn chơi thật tâm nói lời Đại Mạo Hiểm ………"
Tất cả nhân viên khu vui chơi và Hàn Văn Hạo đứng trước mặt của Hạ Tuyết, vẻ mặt quái dị nhìn cô, Hạ Tuyết đang cố gắng la hét, cho đến khi khôi phục một chút ý thức, mới ngưng tiếng khóc, nhìn trái, nhìn phải, mọi người cũng đã xuống, chỉ còn một mình cô vẫn nắm chặt tay vịn, thần trí mơ hồ nhìn nhân viên khu vui chơi ở trước mặt, bọn họ thở phào nhẹ nhõm nói: "Trời ơi, thật may cô không có việc gì, lần trước có một cô gái, cũng giống như cô vậy, sau khi khóc một chập thì chết luôn. . . . . . Hù chết người ta. . . . . ."
Hạ Tuyết vừa nghe, tuyệt vọng, hoảng sợ, chảy nước mắt, nhìn Hàn Văn Hạo cố sức vươn tay ra, như muốn dựa vào, thần trí mơ hồ, cái gì cũng không để ý, khóc gọi: "Chồng ơi. . . . . . Cứu em . . . . . ."
Hàn Văn Hạo “phốc” một tiếng, vội vàng đi lên phía trước, tháo dây an toàn cho cô, muốn đỡ cô xuống, lại phát hiện cô đã khóc đến chân mềm nhũn, đành phải ôm lấy cô, đi tới ghế ngồi nghỉ ngơi phía trước mặt, Hi Văn cũng vội vàng đi theo, kêu to: "Mẹ là quỷ nhỏ nhát gan! ! Mới có 70m, lại bị sợ như vậy rồi ! Nghe nói Trung Quốc còn muốn xây 172 mét đấy!"
Hạ Tuyết đã hoảng sợ đến mất hết sức lực, tựa vào trong lồng ngực Hàn Văn Hạo, cả người đang run rẩy, cố sức ôm cổ của Hàn Văn Hạo ! !
Hàn Văn Hạo nhịn cười, ôm cô thả vào trên ghế, ngồi xuống, cả người Hạ Tuyết nghiêng một cái, cứ như vậy tựa vào trong ngực Hàn Văn Hạo, hắn ôm khẽ Hạ Tuyết, cười có chút xấu xa, nói: "Có thời gian chúng ta thường tới đây chơi!"
"Cút! !" Hạ Tuyết vô lực nhưng vẫn muốn cong miệng mắng người ! !
"Mẹ! ! Chúng ta đi động ma quỷ chơi! !" Hi Văn hăng hái chạy đến trước mặt mẹ kêu to!!
"Đó là cái gì ?" Hạ Tuyết khổ sở, nghiêm mặt, khóc kêu to! !
"Là đi mê cung a, nếu mẹ đi đúng phương hướng, thì không có quỷ và cương thi tới hù dọa ! !" Ánh mắt Hi Văn lập tức tỏa sáng, vui vẻ nhảy nhót, nói! !
"Nếu đi nhầm thì sao ?" Hạ Tuyết sụp đổ khóc ! !
Động ma quỷ!
Một tòa ngọn núi lớn màu đen được xây dựng sừng sững ngay trước mắt, tạo hình con quỷ há to cái miệng máu ở lối vào, phát ra tiếng kêu đáng sợ và đầy quỷ dị, còn có tiếng phụ nữ ở đâu đó ô ô ô khóc, đáng sợ, thỉnh thoảng có làn sương mù màu trắng bay qua, “ầm” một tiếng, khiến đám người vừa đi vào, ai cũng bị hoảng sợ, nắm chặt tay người bên cạnh . . . . . .
Hạ Tuyết sợ haĩ đến hồn bay phách tán, nhìn lối vào âm u thật sâu, lông tóc đều dựng lên, liều mạng lắc đầu, nói: "Tôi không muốn chơi, tôi không vào nữa, chắc chắn tôi sẽ đi lạc đường. . . . . ."
"Sẽ không đâu ! ! Con đi trước ! ! Nhất định con sẽ nhanh chóng đến điểm cuối! ! Con tuyệt đối không bị lạc đường! !" Hi Văn vui vẻ chạy vào bên trong ! !
"Tôi nhất định sẽ bị lạc đường! ! Nhất định là có rất nhiều quỷ! ! Tôi không vào nữa! Tôi chết cũng không đi vào! !" Hạ Tuyết không nói nữa, xoay người muốn rời khỏi, Hàn Văn Hạo lại kéo tay của cô, nói: "Có tôi đây! ! Không phải IQ của tôi cao như con bé sao ! ! ? Đi nào ! !"
"Tôi không muốn!" Hạ Tuyết liều mạng cũng không muốn đi vào, nhưng Hàn Văn Hạo kéo cô đi vào, nói: "Đi nào . . . . . ."
"Không muốn ! !" Hạ Tuyết lại phát điên gào lên ! ! !
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.