Chương trước
Chương sau
Sau khi thân phận của Hi Văn được phơi bày, không khí bên trong Hàn gia từ lâu u ám, đã dần dần trở nên sinh động.
Chuyện này phản ảnh sớm nhất trên người của Hàn Trung Trí và Trang Minh Nguyệt, sáng nay bọn họ dậy rất sớm, đi qua hành lang thật dài, đi đến đại sảnh, cuối cùng lúc bước lên vài bậc thang đi tới trong phòng ăn, lại bất ngờ nhìn thấy ba anh em Hàn Văn Hạo và Hàn Văn Vũ cùng Hàn Văn Kiệt, về nhà dùng cơm, Hàn Trung Trí và Trang Minh Nguyệt sững sờ, có chút ngạc nhiên, sau đó đi vào phòng ăn nói: "Hôm nay có chuyện gì vậy? Tại sao người đông đủ như vậy?"
Hàn Văn Vũ ngẩng đầu nhìn cha, cười nói: "Ôi chao, cha! ! Người không cần nói chuyện như vậy, làm như con được nhặt về vậy !"
"Mẹ vất vã mang thai 10 tháng sinh ra con, mẹ nhặt ở đâu?" Trang Minh Nguyệt bất đắc dĩ nhìn Hàn Văn Vũ, ngồi xuống, nhìn bọn họ cười nói: "Hôm nay thật là. . . . . . đông đủ, có chuyện gì vậy ?"
"Không có a. . . . . ." Hàn Văn Vũ đột nhiên cười nói: "Bọn con cũng đã lâu chưa có về nhà, cho nên về ăn bữa ăn sáng!"
"Thật vinh hạnh a. . . . . ." Hàn Trung Trí ngồi vào bàn ăn, nói: "Nuôi các con lớn như vậy rồi, có thể trở về nhà ăn bữa ăn sáng, chúng ta cảm động đến rơi nước mắt!"
Hàn Văn Vũ miễn cưỡng nở nụ cười, sau đó đá chân em trai bên cạnh, Hàn Văn Kiệt đang chăm chú ăn bữa ăn sáng, đành phải ngẩng đầu lên mỉm cười nhìn cha mẹ nói: "Cha, mẹ, các người đừng nóng giận, chuyện hôm qua, bọn con sợ hai người lo lắng, nên muốn về ăn một bữa cơm với hai người, lúc ấy không nói trước, lén lút quyết định như vậy. . . . . . Rất xin lỗi, khiến hai người tức giận . . . . . ."
"Hừ! Vì một con hát, các con đều u mê rồi !" Hàn Trung Trí nói xong, không nhịn được, ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn đứa con lớn nhất.
Hàn Văn Hạo chăm chú ăn bữa sáng, gương mặt lạnh lùng, không nói gì.
"Con không có chuyện gì muốn nói với cha sao ?" Hàn Trung Trí đột nhiên nhìn con trai, nói.
Rốt cuộc Hàn Văn Hạo ngẩng đầu lên nhìn cha một cái, lạnh nhạt nói: "Con không có gì để nói, bởi vì 10% cổ phần Hàn thị, là của cá nhân con!"
Vẻ mặt của Hàn Trung Trí chợt sa sầm, lập tức trừng mắt tức giận nhìn con trai, nói: "Con nói cái gì! ! Con làm như vậy, mất hết mặt mũi Hàn gia chúng ta, con còn không biết xấu hổ? Hôm nay trở về, cha còn nghĩ rằng con muốn nói tiếng xin lỗi! !"
"Cha! ! Anh cả chưa bao giờ nói xin lỗi sao!" Hàn Văn Vũ đang nịnh nọt cười nói.
"Hôm qua, lúc hắn nói xin lỗi con hát đó, thái độ không biết bao nhiêu là thành khẩn! !" Hàn Trung Trí ngẩng mặt lạnh lùng, nói.
"Ôi trời! !" Hàn Văn Vũ mỉm cười nhìn cha nói: "Không phải người ngày nào cũng muốn bồng cháu sao? Bậy giờ cha có một cháu gái 6 tuổi, dáng dấp lại xinh đẹp như vậy, sau này, lúc cha dắt tay của con bé đi khắp nơi, không phải cha cảm thấy rất vui vẻ sao? nghĩ đến ngày đó đã cảm thấy hạnh phúc a!"
Hàn Trung Trí mặt lạnh cúi thấp đầu uống sữa tươi, Trang Minh Nguyệt lập tức vui vẻ nhìn ba đứa con, nói: "Đúng vậy! Lần đầu tiên, lúc mẹ nhìn thấy con bé, đã cảm thấy nó thật xinh đẹp, dáng dấp xinh đẹp giống hệt mẹ. . . . . ."
Trên mặt Hàn Văn Hạo tràn qua một chút nụ cười nhìn mẹ của mình . . . . .
"Khụ khụ! !" Hàn Trung Trí cố ý trừng mắt nhìn vợ.
Trang Minh Nguyệt có chút hưng phấn nhìn chồng nói: "Tối qua, không phải ông lên mạng, tìm kiếm ảnh của cháu gái bị truyền thông chụp sao? Ông còn nói con bé thật buồn cười, giống như Văn Vũ. . . . . ."
"Giống con ?" Hàn Văn Vũ đột nhiên cười ha hả, đang cầm sữa tươi, quay đầu nhìn anh trai nói: "Anh cả! ! Anh có nghe không? Mẹ nói Hi Văn giống em ! !"
Hàn Văn Hạo vẫn ăn bát cháo nói: "Chú không có bản lãnh sinh ra đứa bé như vậy !"
"Nghe nói IQ của con bé là 180? Con bé tên Hi Văn hả ? Hi gì? Văn gì?" Trang Minh Nguyệt rất hứng thú mỉm cười hỏi.
Hàn Văn Hạo ngẩng đầu nhìn mẹ, mỉm cười nói: "Hi trong tia nắng ban mai, Văn trong tĩnh văn. . . . . ."
"Hay Văn Tĩnh! !" Trên mặt Hàn Trung Trí lơ đãng lộ ra nụ cười nói: "Con bé kia trên miệng thoa ớt hay sao ấy, đối với ai cũng không khách khí, cũng không biết giống ai?"
Mọi người cùng im lặng nhìn ông ta.
Hàn Trung Trí lập tức ngẩng đầu nhìn mọi người, nói: "Các người nhìn tôi làm gì?"
Mọi người cùng nhau cúi xuống ăn điểm tâm.
"Bất quá. . . . . . Hàn Hi Văn cũng không tồi! Cái tên này rất tốt, ai đặt vậy?" Hàn Trung Trí đột nhiên hỏi.
"Mẹ của con bé!" Hàn Văn Vũ ngẩng mặt, tươi cười nhìn cha nói.
Hàn Trung Trí lập tức không lên tiếng.
"Cha! Hôm nay anh cả muốn dẫn Hi Văn đi khu vui chơi, muốn nói cho cha biết!" Hàn Văn Vũ cười nhìn cha nói: "Cha muốn đi cùng không ?"
"Các con đi khu vui chơi, cha đi làm gì? Đi chơi khu vui chơi chắc chắn sẽ rất mệt, hay là dẫn nó về nhà ăn một bữa cơm đi!" Hàn Trung Trí giống như lơ đãng nói: "Hỏi mẹ của con bé một chút, xem con bé thích ăn cái gì, bảo đầu bếp sáng nay chuẩn bị một chút"
Rốt cuộc vẻ mặt Hàn Văn Hạo có chút dịu lại nhìn cha.
"Cha!" Hàn Văn Vũ có chút lấy lòng, cười nói: "Cha phải biết Hi Văn rất yêu mẹ của mình, nếu cha cứ trái con hát, phải con hát, bảo bối kia một sợi tóc cũng thèm không bay vào !"
Hàn Trung Trí lập tức không lên tiếng, suy nghĩ.
"Con no rồi !" Hàn Văn Hạo cũng không nói lời nào, chỉ nhẹ nhàng đứng lên, chuẩn bị rời đi. . . . . .
"Rốt cuộc có mang Hi Văn trở về ăn cơm hay không ?" Hàn Trung Trí đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn con trai.
Hàn Văn Hạo đột nhiên quay đầu nhìn cha, hơi cười, nói: "Lần đầu tiên con gặp Hi Văn, đã bị ăn thua thiệt, cha có ăn rồi chưa ! ?"
Sắc mặt của Hàn Trung Trí không khỏi nhíu lại, ánh mắt lóe lên một cái.
"Lúc đó con dùng hết các phương pháp để lấy lòng, nhưng không có cách nào, bởi vì con chỉ mắng mẹ của con bé một câu ! Con bé vẫn ghi hận đến bây giờ! Đây chính là người Hàn gia chúng ta!" Hàn Văn Hạo bỏ lại bửa ăn, một mình rời đi.
Hàn Trung Trí đột nhiên sửng sốt.
******
Hiện tại là sáng sớm, Hi Văn từ trên giường nhảy dựng lên, cầm điện thoại gọi cho bạn học nhỏ của cô bé ở nước Pháp, nói hôm nay muốn cùng cha cùng đi khu vui chơi, hơn nữa toàn bộ hành trình này, đều có quay phim giữa mình và cha vô cùng tuyệt vời! ! Bạn học nhỏ có chút không tin tưởng, Hi Văn giận nói: "Với chỉ số thông minh cần gì phải nói dối sao? Hắn là cha của tôi, hắn thật rất đẹp trai, rất đẹp trai ! !"
Cô bé nói xong, đang lúc người giúp việc bận rộn dọn dẹp, cầm điện thoại di động chạy vào phòng của mẹ, nhìn mẹ còn nằm trên giường, cô bé tức giận nhảy lên giường, ngồi ở bên hông mẹ, tức giận la hét: "Mẹ! ! ! Mau thức dậy á! ! Phải đi khu vui chơi á! !"
Hạ Tuyết hoàn toàn quên đi chuyện này, hai ngày nay có quá nhiều chuyện xảy ra, hôm qua quay lại Vườn trà quay “Trà Hoa Nữ”, 3 giờ sáng nay mới trở về, hiện tại cô chỉ muốn nằm yên trên giường! !
"Mẹ! ! Thức dậy đi! !" Hi Văn lại hét lên ! !
"Mẹ ngủ một lát thôi. . . . . ." Cô kéo chăn đậy kín đầu, lúc này điện thoại di động vang lên! !
"Nghe điện thoại! !" Hi Văn cảm thấy có thể là cha gọi tới, lập tức cầm điện thoại di động nhét vào bên tai mẹ. . . . . .
Hạ Tuyết mơ màng ngủ, nhưng cũng nhẹ nhàng đáp một tiếng. . . . . ."Ừ. . . . . ."
"Còn chưa chịu rời giường? Tôi đã đến khách sạn mở một cuộc họp nhỏ, 5 phút nữa là đến chỗ em. . . . . ." Hàn Văn Hạo ngồi trong xe nói.
Hạ Tuyết vẫn còn đang mơ màng ngủ, điện thoại di động cũng rớt ra ngoài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.