Chương trước
Chương sau
Đêm tối! !
Không cách nào ngủ say! Rất nhiều phóng viên, kích động chạy nhanh đến Vườn trà! !
Lúc Daniel và Hàn Văn Hạo, Hàn Văn Vũ tới Vườn trà thì đã thấy có rất nhiều phóng viên bao vây khách sạn kín mít như nước chảy không lọt, khi bọn họ nhìn thấy Hàn Văn Hạo và Daniel cùng xuất hiện, tất cả phóng viền nhào tới, trong đêm mưa, ánh đèn flash lóe sáng, xôn xao muốn tiến lên phỏng vấn, hai nhân vật hiển hách không lên tiếng, trầm mặt đi vào đại sảnh khách sạn, vừa mới đi vào, Isha đi phía sau lưng bọn hắn, lập tức nhìn thấy Niệm Niệm một mình sợ hãi đứng ở đại sảnh khóc rống lên, cô nhanh chóng chạy đến trước mặt Tiểu Niệm, kích động hét lên: "Hạ Tuyết đâu ! ? Đã đi đâu? Gọi điện thoại di động cũng tắt máy! !"
Niệm Niệm ngẩng đầu nhìn Isha khóc nói: "Lúc nảy, tôi đuổi theo Hạ Tuyết ra ngoài, thấy cô ấy nhảy lên xe, lái xe chạy, tôi lập tức bảo quản lý khách sạn lái xe cùng tôi đuổi theo, nhưng vì xe của chúng ta là xe thương vụ, xe cô ấy là Kennedy màu xanh chạy rất nhanh, chúng tôi theo không kịp! ! Ở trên đường tối tìm thật lâu cũng không đuổi kịp theo cô ấy, không thể làm gì khác hơn là trở về báo lại tình hình ọi người, thật sự tôi đã cố gắn hết sức rồi. . . . . ."
Niệm Niệm vừa khóc, vừa nói: "Cô ấy chảy rất nhiều máu, nếu như gặp chuyện không may thì làm sao ?"
Hàn Văn Hạo, Daniel, Hàn Văn Vũ, ba người vừa nghe xong, lập tức ăn ý bước nhanh tới cầu thang, đi qua hành lang thật dài, đi vào phòng của Hạ Tuyết, vặn khóa cửa, cùng nhau đi tới phòng tắm, quả nhiên nhìn thấy trên sàn nhà trắng tinh có một vũng máu, Hàn Văn Hạo cắn răng, tay đấm vào cửa gỗ, ánh mắt Daniel đông lại, nhìn vũng máu kia, trong hốc mắt xẹt qua đau lòng, hai mắt Hàn Văn Vũ đỏ bừng quay đầu đi, thở hổn hển nói: "Người này tại sao lại ngốc như vậy ? Có chuyện gì mà không thể giải quyết, tại sao lại muốn chết?"
Sắc mặt Isha lạnh lẽo, vừa khóc, vừa đi vào phòng tắm, xả hết nước trong bồn tắm ra ngoài, tức giận nói: "Đã không muốn chết! Thì đừng để ọi người biết mình tự sát! Chuyện CD không đáng sợ, nói cô ấy tự sát mới đáng sợ! ! Ngôi sao không thể yếu đuối! Cô ấy còn là ảnh hậu nữa! ! Chúng ta nhanh chóng đi tìm người, chắc là tâm tình kích động, không biết trốn ở chỗ nào đó ! Côvấy còn bị thương, cũng có thể đến bệnh viện!"
Hàn Văn Hạo vừa nghe, lập tức nhìn Tả An Na nói: "Liên hệ với Thị trưởng, xin hắn xuất động tuần tra giao thông đường bộ, tra ra biển số xe của Hạ Tuyết chạy tới chỗ nào !"
"Vâng !" Tả An Na đáp lời, lập tức cầm điện thoại đi ra ngoài!
Hàn Văn Hạo quay đầu nhìn Daniel nói: "Cô có thể trở về tìm con gái không ?"
Daniel vẫn nhìn chằm chằm vũng máu trên mặt sàn, lắc đầu nói: "Sẽ không! Nếu cô ấy có tâm sự, lúc bi thương, cô ấy sẽ không tìm đến con gái, lúc con gái có tâm sự, bi thương, thật ra cũng sẽ không nói với mẹ . . . . . ."
"Hai người đó làm sao giải quyết ?" Hàn Văn Hạo nhìn Daniel hỏi!
Daniel nhìn Hàn Văn Hạo, khẽ mỉm cười nói: "Tôi . . . . . . Họ tới tìm tôi. . . . . ."
Hàn Văn Hạo nhìn Daniel thật sâu, ánh mắt bao dung, thiện lương, hơi kích động nói: "Cám ơn anh. . . . . . Nhiều năm như vậy. . . . . . Cám ơn anh. . . . . ."
Daniel hiểu lời nói của Hàn Văn Hạo, hắn đột nhiên cười khổ, cúi đầu nhìn vũng máu nói: "Cô ấy không có việc gì. . . . . . Tôi sẽ không để cho cô ấy có chuyện. . . . . . nhưng tôi có chuyện muốn thương lượng với anh một chút! Căn bản có thể giải quyết chuyện này! Không biết anh có nguyện ý hay không. . . . . ."
Hàn Văn Hạo nhìn Daniel thật sâu, hỏi: "Chuyện gì?"
Daniel nhìn Hàn Văn Hạo, hai mắt lộ ra ánh sáng cơ trí. . . . . .
Một tiếng sau ! !
Cửa phòng của Hạ Tuyết “phịch” một tiếng mở ra, Tả An Na và Sophie cùng đứng bên ngoài cửa, nhìn sắc mặt hai người đàn ông rất nghiêm túc đi ra ngoài, họ không khỏi sững sờ, theo bản năng nghĩ tới chuyện này nên giải quyết thế nào?
Hàn Văn Hạo vừa đi ra ngoài, vừa nhìn Tả An Na nói: "An Na! ! Nói cho phóng viên bên ngoài, chuyện CD, ngày mai tôi sẽ mở cuộc họp báo, nói rõ tất cả!"
". . . . . . . . . . . ." Tả An Na sửng sốt nhìn ông chủ mình . . . . .
"Sophie!" Daniel phân phó thư ký. . . . . .
"Vâng !" Sophie lập tức đáp lời!
"Sau khi Hàn Tổng Tài mở cuộc họp báo với các phóng viên, 6 giờ chiều chúng ta cũng mở cuộc họp báo !" Daniel cũng nói.
"Vâng !" Sophie đành phải đáp lời ! !
Hai đàn ông vẫn đi về phía trước, Hàn Văn Vũ vẫn đứng ở hành lang, nhìn theo bóng lưng bọn họ, thở dài thật sâu, rồi nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho em trai. . . . . .
Hàn Văn Kiệt đang trông chừng Tần Thư Lôi chậm rãi ngủ say, vừa định khuyên ba mẹ cũng đi nghỉ ngơi, lại cảm thấy điện thoại trong túi rung lên, hắn lập tức cầm điện thoại di động, nhanh chóng đi ra ngoài, nhấn phím trả lời, hỏi: "Chuyện thế nào ?" Hàn Văn Vũ thở dài, nói với em trai: "Lúc nảy Hạ Tuyết tự sát!"
Trong đầu Hàn Văn Kiệt bùng một tiếng, cả người cứng đơ tại chỗ, một cỗ lạnh lẽo làm cho hắn không cách nào nhúc nhích!
"Đừng căng thẳng! Sau đó, không biết xảy ra chuyện gì, cô ấy đã nghĩ thông suốt, nhưng vì lúc cô ấy chạy ra ngoài, tay bị thương, tất cả mọi người chúng tôi đang tìm cô ấy, anh nghĩ cô ấy bị thương có thể sẽ đi tìm chú, nếu đúng như suy đoán, chú ở lại bệnh viện, đừng rời đi !" Hàn Văn Vũ nói!
Hàn Văn Kiệt nghe xong, lúc này mới thở nhẹ, lập tức gật đầu nói: "Em biết rồi"
"Ừ, vậy anh cúp máy đây, anh đi tìm cô ấy !" Hàn Văn Vũ vừa nói xong, lập tức cúp điện thoại, xoay người rời đi.
Hàn Văn Kiệt cũng lo lắng cúp điện thoại, vừa mới xoay người, đã nhìn thấy khuôn mặt bất mãn của cha, ánh mắt hắn lóe lên, không biết nói gì cho phải, chỉ nhìn cha. . . . . .
“Vừa rồi con nghe điện thoại của ai ? Có phải là anh cả và anh hai của con đều đang đi tìm con hát đó ? Con hát đó chết sống mắc mớ gì đến chúng ta? Người lả lơi ong bướm như vậy, tại sao còn phải quan tâm? Ở bên ngoài cùng đàn ông khác sinh con hoang, rồi quyến rũ Văn Hạo, làm cho Thư Lôi sinh non, cô gái này quá độc ác ! !" Hàn Trung Trí gầm nhẹ: "Bảo bọn chúng trở về! Không cho tìm nữa, một người xem thường sinh mạng, để cho cô ta tự sinh tự diệt đi!"
"Cha! !" Hàn Văn Kiệt nắm chặt điện thoại, tức giận nói: "Cha nói chuyện không nên quá đáng ! ! Hạ Tuyết đắc tội cha ở chỗ nào ? Bọn con biết cha không thích con hát, nhưng cũng không nên công kích người ta như vậy! Thật quá đáng!"
"Con hát không phải là thứ tốt lành !" Hàn Trung Trí đau lòng, nói: "Trong mắt của con, rốt cuộc có chị dâu con hay không? Cũng bởi vì con tiện nhân đó, con của chị dâu con mới mất đi, đứa cháu Hàn gia chúng ta không còn ! !"
"Cha! !" Hàn Văn Kiệt lời nói vọt tới khóe miệng, rồi lại khổ sở nuốt xuống, tạm thời không nên hành động thiếu suy nghĩ, lại tức giận xoay người nói: "Con không nói chuyện với cha nữa, con phải đi! Cha luôn dùng cách này đẩy bọn con ra xa!"
"Con. . . . . ." Hàn Trung Trí tức giận đi lên trước, vừa muốn mắng chửi người, Trang Minh Nguyệt mệt mỏi đi đến bên cạnh chồng, khổ sở khuyên: "Được rồi, được rồi, đừng tranh cãi nữa, bây giờ là lúc nào? Thư Lôi vẫn còn đang nghỉ ngơi, không thể ngừng nghỉ một lát sao ?"
Tần Thư Lôi chậm rãi mở mắt, tức giận rơi lệ nói: "Hạ Tuyết. . . . .Cô giết con của tôi, cho là tự sát thì có thể lấy được Văn Hạo? Đừng si tâm vọng tưởng!" Cô vừa nói xong, một tay tháo ống tiêm nơi cổ tay, máu tươi theo dây truyền nước biển rơi vãi trên sàn nhà trắng như tuyết !
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.