Chương trước
Chương sau
Trác Bách Quân giống như nghe được một câu chuyện cười, một mình, hai tay đặt trên mặt bàn, không ngừng cười, cười đến chảy nước mắt.
Lynda nhìn hắn.
Hàn Văn Vũ có chút không được tự nhiên nhìn hắn thật lâu, nhìn Trác Bách Quân không ngừng cười, hắn cau mày nói: "Được rồi, được rồi, được rồi ! Anh có chuyện gì ? Anh cười cái gì ?"
Trác Bách Quân vừa cười vừa ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Vũ nói: "Tôi nói. . . . . . Hai người lúc nảy nói những lời đó, hai người không cảm thấy khôi hài sao? Chủ, tớ đã nhiều năm, các người lại không ăn ý như vậy, còn nói ra những lời này !"
Hàn Văn Vũ và Lynda quay đầu nhìn nhau, có chút ngượng ngùng, ho khan.
Trác Bách Quân vẫn cười hỏi Hàn Văn Vũ : "Anh vừa nói gì ? Anh nói khuyên Trầm Ngọc Lộ hủy bỏ đại diện phát ngôn lần này ? Người ta dựa vào cái gì ? Anh nói chúng ta ký hợp đồng với cô ấy bao lâu rồi ? À? Một ngày a! ! Mới ký một ngày, người ta đã mang tới hai quảng cáo, cầu Thần cũng cầu không được ? Ngược lại các người đem Thần Tiên đẩy ra ngoài ! Lý do là gì? Sợ Hạ Tuyết mất hứng? Ha ha ha ha ha. . . . . ."
Người này lại nhào lên bàn cười châm biếm.
Lynda cau mày nhìn hắn, tức giận nói: "Anh cũng nên suy nghĩ một chút! Lúc nảy Trầm Ngọc Lộ giả bộ ngu! Cô ấy nói không biết quảng cáo đó là của Hạ Tuyết ! Có thể sao? Cô ấy bây giờ đắc tội, không chỉ là Hạ Tuyết, mà là đắc tội với công ty Toàn Cầu ! Hôm nay kết thù, về sau khó giải ! Nếu là nghệ sĩ của công ty, tôi coi như xong! Cần gì phải bị giày vò như thế? Huống chi, chúng ta tranh giành công việc của bọn họ ! Anh cho rằng bọn họ sẽ im lặng sao? ở trong giới giải trí này, Isha nổi tiếng là thủ đoạn tàn nhẫn đấy! Chuyện này chúng ta làm rất trắng trợn! Ngành nào có quy củ của ngành đó ! Cần gì dùng sức đạp lưng người ta như vậy ?"
"Toàn Cầu thì thế nào ?" Trác Bách Quân đột nhiên thu nụ cười, trong đôi mắt xẹt qua tia sáng, nhìn Lynda, lộ ra một chút tàn nhẫn nói: "Ở trong giới giải trí, ai mà không đạp trên lưng của người khác ? Chẳng lẽ Toàn Cầu cũng không như vậy ? Bọn họ đấu không thắng chúng ta, chúng ta còn phải nhượng bộ cô ta ? Các người có biết, tôi rất khó khăn để giành được Trầm Ngọc Lộ về sao? Văn Vũ, lúc đó anh mời tôi về quản lý công ty, tôi đã có nói rồi, từ trước đến giờ tôi làm việc công và tư rõ ràng! ! Tôi có tính toán một chút, tôi thừa nhận! Nhưng làm việc hiệu quả, tôi đã không khiến anh bận lòng nhiều chứ !! ? Các người biết, tôi mất bao nhiêu khó khăn, mới mời được cô ấy về? Các người thì ngược lại, không giúp tôi thì thôi, còn ngán chân tôi ? Hôm nay chúng ta nhường một bước, ngày mai nhường một bước, cô ta sớm muộn cũng sẽ đạp trên lưng của chúng ta! Nếu các người vì một Hạ Tuyết mà nhân từ, nhân viên trên dưới của one-king sẽ coi thường cố gắng chúng ta!"
******
Hàn Văn Vũ và Lynda có chút bất đắc dĩ đi ra khỏi phòng làm việc!
"Rốt cuộc tôi cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái!" Lynda nói thẳng!
Hàn Văn Vũ quay đầu nhìn Lynda hỏi: "Cái gì?"
Lynda quay đầu nhìn Hàn Văn Vũ nói: "Hôm qua chúng ta mới ký hợp đồng với Trầm Ngọc Lộ, cô ta đã mang tới 2 hợp đồng quảng cáo, theo lý mà nói, cô ta hào phóng như vậy, tại sao sau khi ký hợp đồng xong, mới để cho công ty chúng ta và các nhà quảng cáo tiến hành các công việc tiếp theo, làm cho chúng ta không có lý do tách ra ?"
Hàn Văn Vũ mỉm cười nói: "Cô ta muốn lấy lòng chúng ta? Đắc tội công ty đối với cô không có lợi !"
Lynda lắc đầu một cái, sắc mặt lạnh lùng nói: "Không đúng ! Trong lòng của tôi cảm giác hồi hộp! Chuyện này có chút quỷ dị! Cô ta quá hào phóng rồi ! Công ty chúng ta đã chia 3 triệu rồi, 30 triệu trừ Hàn gia các người không để vào mắt, còn có ai không để vào mắt?"
Hàn Văn Vũ vươn tay, kéo Lynda vai cười hỏi: "Cô muốn nói gì?"
"Không biết! Tóm lại vì chuyện này, one-king chúng ta và Toàn Cầu đã kết cừu oán rồi !" Lynda phiền não nói.
"Tôi gọi điện thoại cho Hạ Tuyết giải thích một chút?" Hàn Văn Vũ nói. (anh vũ lúc nào cũng ngây thơ đến tức giận! may mà HT không lấy anh, lấy hắn khổ cả đời vì ngây thơ).
Lynda quay đầu lại nhìn đứa nhỏ ngây thơ Hàn Văn Vũ, nói: "Anh thôi đi, Hạ Tuyết tôi hiểu rất rõ, ngược lại cô ấy sẽ không tức giận! Nhưng mấu chốt là, công ra công, tư ra tư! Đắc tội với Isha, không phải là dễ chọc!"
"Chuyện này tôi giao cho cô đi giải quyết! Tôi gọi điện thoại cho Hạ Tuyết!" Hàn Văn Vũ lập tức xoay người đi ra ngoài!
"Anh đứng lại đó cho tôi! Người ta đã có vị hôn phu, anh vẫn cứ lăn qua lăn lại như thế! Anh muốn chết sao!" Lynda vừa đi về phía trước, vừa nghĩ tới chuyện của Trầm Ngọc Lộ . . . . . .
Chuông điện thoại vang lên.
Hạ Tuyết đang nằm trên ghế dựa ngoài ban công, hưởng thụ tia nắng ban mai cuối cùng, nhìn mặt biển mênh mông lấp lánh, cô mỉm cười nhận điện thoại, có chút mệt mỏi nói: "Lúc nảy cô ấy gọi điện thoại cho tôi, tôi đã khuyên cô ấy không nên đem chuyện này để trong lòng. . . . . ."
Hàn Văn Vũ thở dài, ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn Hạ Tuyết, rất xin lỗi nói: "Chuyện này, chúng tôi thật không biết rõ tình hình. . . . . . Cô đừng để trong lòng. . . . . ."
Hạ Tuyết cười nói: "Anh không cần để trong lòng, tôi không sao. . . . . . Tôi chưa bao giờ quan tâm đến những thứ này, chờ một chút nữa, tôi sẽ gọi điện thoại cho Isha giải thích một chút . . . . . . Yên tâm đi. . . . . ."
Hàn Văn Vũ mỉm cười nói với Hạ Tuyết: "Cô thật không tức giận? Tôi giành chuyện làm ăn của cô đó !" (anh vũ quá vô sỉ!)
Hạ Tuyết rộng rãi cười nói: "Có thể được một người bạn như anh, anh cướp tất cả của tôi, cũng không quan trọng".
Hàn Văn Vũ gật đầu, nói: "Cám ơn. . . . . . Nghe giọng nói của cô, giống như không quá thoải mái. . . . . . Sao thế ?"
Hạ Tuyết cười khổ nói: "Bị sốt"
"À? Có muốn bảo Văn Kiệt sang đây xem một chút không?" Hàn Văn Vũ lập tức nói.
Ánh mắt Hạ Tuyết xẹt qua một chút ảm đạm, nói: "Tôi cũng quên mất, tôi từng có người bạn là bác sĩ, hắn có thể giúp tôi giải quyết rất nhiều vấn đề, nhưng bây giờ tốt rồi, không sao. . . . . ."
"Hạ Tuyết! Cô thật không có chuyện chứ?" Hàn Văn Vũ lo lắng hỏi.
"Không có gì. . . . . ." Hạ Tuyết nói chuyện vài câu với Hàn Văn Vũ, đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu lên, đón gió biển, nhìn sóng biển đang cuộn trào. . . . . .
"Tiểu thư. . . . . . Lúc nảy Sophie điện thoại tới, nói Tiểu Chủ Nhân ở công ty rất vui, xin cô yên tâm. . . . . ." Thanh Nhã mỉm cười đi tới bên cạnh Hạ Tuyết nói.
Hạ Tuyết nghe xong, ánh mắt hơi chớp, nhìn Thanh Nhã hỏi: "Daniel có điện thoại không?"
"Không có. . . . . . Chắc là đang bận. . . . . . nhưng Sophie nói, lát nữa để người đưa Tiểu Chủ Nhân trở về, tối nay chủ nhân nghỉ ngơi ở công ty, sau đó phải bận rộn một thời gian. . . . . ." Thanh Nhã nói.
Hạ Tuyết suy nghĩ một chút, cười khổ nói: "Ừ, tôi biết rồi. Cô đi làm việc đi . . . . . ."
"Vâng !" Thanh Nhã lui xuống.
Sắc mặt của Hạ Tuyết bình tĩnh quay đầu, đón gió biển, nghe trong TV phát tin Hàn Văn Hạo và Daniel cùng một quan chức chánh phủ, ký cam kết liên quan đến việc bảo vệ môi trường, cô chậm rãi nhắm mắt lại.
Ánh đèn flash không ngừng nhoáng lên tại buổi làm việc !
Hàn Văn Hạo và Daniel ký hiệp nghị thứ ba, Hi Văn như công chúa nhỏ, ngồi ở dưới đầu sảnh nghe mọi người bàn luận, mỉm cười nhìn PAPA, còn có người kia. . . . . . Cô bé không khách khí trợn mắt nhìn ông chú trước mặt ! !
Sau khi Hàn Văn Hạo và Daniel ký hợp đồng xong, bắt tay lần nữa, cùng nhau nhìn về phía phóng viên dưới sân khấu, Hàn Văn Hạo nhìn một vòng toàn trường, vừa nhìn thấy con gái ở dưới sân khấu, vẻ mặt mất hứng, không thoải mái, không thích trừng mắt nhìn mình, hắn nhướng mày, nhìn cô bé, trong lòng nghĩ, mình lại chọc giận con bé bất mãn chỗ nào sao ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.