"Lúc mới sinh chúng nó không được bao lâu, mẹ của chúng nó đã chết rồi....." rần lão ói xong, hìn Hàn ăn Vũ nói: "Đừng ợ, chúng ó không ắn người, hanh đi ra goài lấy ủi vào ho ông......ông phải hóm lửa, ác cháu ũng đói ụng rồi.... "
Hàn ăn Vũ không ám, kẹp hặt hông m trai, ôm hặt cổ ủa em trai,ói: "Chú õng anh đi ấy củi!"
Hàn ăn Kiệt ất đắc ĩ thở dài, ói: "Cõng anh đi lấy ủi? Vậy òn không ằng để m đi vậy? Anh xuống đi, em đi lấy củi!"
"Đừng!" Hàn Văn Vũ ôm chặt Hàn Văn Kiệt nói: "Rất nguy hiểm!Anh cũng không muốn chú đi!"
Hàn Văn Kiệt lập tức buông anh trai xuống, sau đó nói: "Đi! Lấy củi! Gia gia gọi anh đấy!"
Hàn Văn Vũ nghe xong, không tình nguyện đứng trên mặt đất,kêu Nhậm Phong cùng đi cho thêm can đảm, chạy ra bên ngoàilấy củi......
Hàn Văn Kiệt nhìn anh hai ngoan ngoãn nhặt củi, hắn nhu hòa cười......
"Mấy ngày nay, hai người ở đây sao?" Daniel ôm khẽ Hạ Tuyết, dịu dàng hỏi, hỏi xong đưa tay vén nhẹ mấy sợi tóc rối trên tránHạ Tuyết, thậm chí sờ hai bím tóc của cô, nhìn kỹ Hạ Tuyết ănmặc như vậy, cũng vẫn xinh đẹp.
Hàn Văn Hạo ngồi ở đối diện, im lặng theo dõi.
Ánh mắt Hạ Tuyết xốc xếch, chợt lóe lên, mỉm cười gật đầu: "Ừ......"
Daniel vẫn nhẹ nâng mặt của Hạ Tuyết, cúi đầu dịu dàng hôn lên trán của cô, xúc động, cười nói: "Hai ngày nay Hi Văn rất nhớ em, hôm trước còn mơ thấy ác mộng mẹ bị người xấu bắt đi, sau đó anh trấn an mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-truoc-gia-tren-troi-cua-tong-giam-doc/1276253/chuong-365.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.