Chương trước
Chương sau

Hạ Hi Văn ở trong phòng, thật sự không có ý định ra ngoài nữa ! Có thể cô bé tức giận, muốn ở bên trong cả đời!
Hạ Tuyết tức giận vỗ cửa phòng, nói: "Con đi ra ẹ ! ! Không phải chỉ là một bong bóng thôi sao? Thổi nổ thì mua cho con là được! Chuyện này có gì mà tức giận ! Con đi ra ẹ, Đến giờ ăn trưa rồi !"
"Con không ăn! Các người ăn đi! Không có việc gì đừng đến quấy rầy con !! Con muốn đi ngủ! Ngủ đến ngày mai!" Gịong nói Hi Văn từ trong phòng vang lên!
Hàn Văn Hạo đứng ở cửa, không biết nên làm gì, chỉ trừng mắt nhìn cửa phòng đóng chặt, nín thở, sắc mặt trầm xuống.
Daniel nói với Hàn Văn Hạo: "Thực xin lỗi, Hàn tiên sinh, Hôm nay có thể tâm tình Bảo bối không tốt, thật xin lỗi, mong anh thông cảm!"
Cẩn Nhu nghe Daniel nói, nhìn Hàn Văn Hạo. . . . . .
Hàn Văn Hạo cũng xin lỗi cười cười nói: "Là tôi đã thổi hư bong bóng của con bé. . . . . ."
"Anh cũng biết a!" Hạ Tuyết tức giận nói với Hàn Văn Hạo: "Không có việc gì thì anh thổi bong bóng cho nó làm gì? Con bé giống như cha của nó, là kẻ có lòng dạ khó lường, người khác đối xử với nó tốt, nó lấy oán trả ơn, lòng dạ xấu xa, tàn nhẫn. . . . . ."
"Hey!" Daniel cảm thấy hôm nay rất đau đầu, hắn thở dài nói với Hạ Tuyết: "Em đừng nói Hi Văn như vậy, nó vẫn là trẻ con, mới hơn năm tuổi . . . . . Tại sao em có thể dùng lời nói khó nghe như vậy với con bé?"
Hạ Tuyết vẫn vỗ cửa, vừa vỗ vừa tức giận, nói: "Vậy anh nói cho tôi biết, ở trên đường phố, anh tùy tiện gặp một đứa bé 5, 6 tuổi, có giống như con bé sao ? đây là vấn đề Gien di truyền đấy! !"
"Cô có ý gì?" Hàn Văn Hạo nhìn thẳng Hạ Tuyết hỏi.
"Không có ý gì!" Hạ Tuyết nói xong, vỗ mạnh cửa, tức giận hét lớn: "Con đi ra ẹ! ! Dì đến thăm con này ! ! Ra đây! ! Nếu con không nghe lời, mẹ sẽ phá cửa đó! !"
"Con không ra! ! Con không ra đó! ! Con không muốn nhìn ông chú chán ghét kia!" Giọng nói Hi Văn một lần nữa vang lên!
Daniel nghe lời này, thở dài một hơi!
Cẩn Nhu vội vàng kéo Hạ Tuyết đang kích động nói: "Thôi, không có gì! Lần này không gặp được thì lần sau vậy, tôi về trước, chúng ta cùng đến Tổ kịch trình diện! Hôm nay Kim Thắng Nguyên cũng đến, Đừng đến muộn! Tôi đi trước!" Cô nói hết lời, liếc mắt nhìn Daniel một cái, trong ánh mắt đầy ẩn ý. . . . . .
Daniel không lên tiếng quay đầu đi.
Hạ Tuyết nhìn Cẩn Nhu nói: "Xin lỗi, Cẩn Nhu, hôm nay rất xin lỗi. . . . . ."
"Không có gì! Tôi đi trước! Cô ra ngoài với tôi đi, đừng mắng con bé nữa . . . . . ." Cẩn Nhu mỉm cười nói dứt lời, nhìn Hàn Văn Hạo gật đầu, kéo Hạ Tuyết rời khỏi.
Hàn Văn Hạo im lặng nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, suy nghĩ một chút rồi cùng Daniel đi vào thư phòng.
Một lúc lâu, Hạ Tuyết và Cẩn Nhu đi ra khỏi Phòng Tổng Thống, dọc theo đường bờ biển thật dài nói chuyện phiếm, đi thẳng về phía trước rất xa mới chia tay, Cẩn Nhu đang đi, lại nhìn thấy Hàn Văn Hạo và Tả An Na cũng đi dọc theo đường bờ biển phía bên trái đi tới, hai người bọn họ không hẹn mà cùng yêu thích phong cảnh nơi đây . . . . . nhưng Hạ Tuyết không có tâm tư cùng loại người này thưởng thức phong cảnh, vẻ mặt lạnh lùng muốn đi vòng qua . . . . . .
"Không phải tôi đã cảnh cáo cô, không nên cùng cô bạn tốt kia của cô chơi chung sao?" Hàn Văn Hạo lạnh lùng đứng chắn trước mặt Hạ Tuyết, nhìn cô nói!
Vẻ mặt Hạ Tuyết cũng lạnh lùng, ngẩng đầu nhìn hắn, lơ đãng cười nói: "Anh thật sự rất kỳ quái! Tôi kết bạn với ai có liên quan gì đến anh ?"
Hai mắt Hàn Văn Hạo nheo lại, nhìn cô nói: "Xem ra, loại người như cô không gặp trở ngại không chịu quay đầu lại! Đã bị nhiều đau khổ như vậy, vẫn không biết sống chết! ! Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, cô không hiểu sao?"
"Anh không có tư cách nói bạn bè của tôi như vậy ! Tôi làm việc tự có chừng mực! ! Không cần anh nhiều chuyện!" Hạ Tuyết tức giận muốn đi vòng qua ! !
"Không cần tôi nhiều chuyện?" Hàn Văn Hạo cười lạnh, nói: "Cô sinh con gái của tôi, nếu cô có quyết định gì sai, gây tổn thương cho con gái của tôi thì sao?"
"Anh tốt nhất là học cách nào để thổi bong bóng đừng nổ rồi trở lại nói chuyện tổn thương hay không tổn thương tổn với tôu! Hừ! ! Chỉ có bong bóng cũng không thổi được, thổi cho nổ! ! Không phải tôi đã cảnh cáo anh, đừng trêu chọc nó sao? Con bé cũng như giống như anh, là người khó ưa! ! Cũng không phải là người! ! Anh tránh ra, tôi muốn về nhà ăn cơm trưa, tôi đói chết rồi!" Hạ Tuyết tức giận nói dứt lời, ôm vai muốn rời khỏi! !
Hàn Văn Hạo nhướng mày, nói: "cô vừa mới xong 50 cái bánh trứng chưa được bao lâu? Bây giờ lại đói bụng?"
Hạ Tuyết tức giận ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Tôi bị thai hành đấy?"
"Ai vậy!" Hàn Văn Hạo nhạo báng hỏi! !
"Tốt nhất là của anh! ! Tốt nhất là con trai! Sau đó âm mưu đoạt gia sản của anh! ! Không phải ah hỏi tôi có mục đích gì sao? Chính là muốn như vậy! !" Hạ Tuyết tức giận nói xong, muốn xoay người rời khỏi!
Hàn Văn Hạo lại vươn tay, nắm chặt cổ tay cô, kéo cả người cô xoay lại trước mặt mình, lạnh lùng trừng mắt nhìn cô, chợt nhíu mày nói: "Tôi không muốn con trai! ! Tôi cũng không muốn con gái! Tôi chỉ muốn Hi Văn là đủ rồi! !"
Hạ Tuyết đột nhiên ngẩng đầu, đón gió biển nhìn hắn, lúc này gió rất lớn, thổi tung mái tóc trên trán hắn, đuôi mắt xẹt qua một chút dịu dàng, loại cảm giác này, giống như đã xảy ra một lần, rốt cuộc là ở đâu? Cô suy nghĩ, nhưng không nghĩ ra được, cười lạnh nói: "Lo mà cùng Tần gia tiểu thư sinh con cho tốt đi! Nghe nói người nhà anh, không thích con hát! Anh đừng nói chỉ cần Hi Văn! Bây giờ ở đây không có quay phim, đừng nói lời cảm động như vậy! Tôi đối với loại người như anh, không có chờ mong, cũng không có ảo tưởng!"
"Tôi đối với cô cũng không có chờ mong, cũng không có ảo tưởng! Tôi chỉ thích con gái của tôi mà thôi, tôi rất thích con bé! !" Hàn Văn Hạo nhìn cô, ánh mắt do dự lóe lên một cái, dường như hạ quyết định nói: "Cám ơn cô, đã sinh cho tôi một bảo bối đáng yêu như vậy. . . . . ."
Hốc mắt Hạ Tuyết đỏ lên, đột nhiên cười, quay đầu nhìn mặt biển mênh mông, nói: "Thật buồn cười! ! Mấy ngày trước còn hung hăng muốn giết tôi, trách tôi sinh con gái, còn hỏi tôi có âm mưu gì!"
Hàn Văn Hạo kéo Hạ Tuyết đến trước mặt mình, vươn tay, bóp cằm của cô nói: "Cuộc sống vốn mâu thuẫn! ! Nghĩ đến cô ăn 50 cái bánh trứng, có thể cùng Daniel hôn môi, tôi cũng rất chán ghét cô! Nhưng cũng phải nói tiếng cám ơn!"
"Cút! !" Hạ Tuyết thật sự cảm thấy tên bỉ ổi này đáng đánh đòn, cô không nói tiếng nào, muốn đẩy hắn ra, lại bị Hàn Văn Hạo ôm chặt vào trong ngực, cúi xuống bá đạo hỏi: "Nói cho tôi biết, tối hôm qua thật sự ngủ cùng với hắn sao? hả?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.