Trong lòng Hạ Tuyết không khỏi đau xót, quay đầu lại, nhìn hắn không chịu thua nói: "Cái gì mà thói quen xấu? Con bé thông minh và đáng yêu biết bao nhiêu! Nó mạnh mẽ, dũng cảm, thiện lương, tất cả đều là tôi dạy !" "Tôi xem cô vẫn ít dạy dỗ nó đi! Giống như con nghé con, khắp nơi đều đụng! ! không có chút đầu óc! !" Hàn Văn Hạo cầm chặt tấm hình con gái, nhìn cô né đáng yêu, nhớ hôm qua gặp mặt, trên mặt của hắn không nhịn được nở nụ cười ôn hòa, chậm rãi hỏi: "Tối hôm qua có khỏe không?" "Khỏe cái gì mà khỏe? Làm hại tôi mắc mưa cả buổi tối, phát sốt rồi ! !" Hạ Tuyết tức giận nói. Hàn Văn Hạo nhướng mày, quay đầu lại, không thể tin được, nhìn cô nói: "Tôi hỏi con gái, hôm qua nghe chúng ta cãi nhau, nó có khỏe không?" Hạ Tuyết nhanh chóng quay đầu lại, tức giận trừng mắt nói: "Nó không có việc gì! Rất tốt! ! Nhưng không chịu ngủ với tôi! !" "Vậy sao! !" Hàn Văn Hạo liếc mắt nhìn tấm hình một cái, nhớ tới cái gì, có chút chán ghét, quay đầu nhìn Hạ Tuyết nói: "Cô bị sốt sao?" “Đúng vậy!” Hạ Tuyết chán nản nói. "Đã hết chưa?" Hàn Văn Hạo lo lắng hỏi. "Tốt rồi! ! quan tâm đến tôi làm gì? Sợ tôi chết, không ai khiêu khích với anh sao?" Hạ Tuyết quay đầu nhìn hắn, tức giận nói! "Tôi sợ cô lây bệnh cho con gái tôi, cho nên hỏi cô có khỏe hay không!" Hàn Văn Hạo không khách khí nói ngay. Hạ Tuyết thật hít một hơi lạnh, nhìn người này, ánh mắt của cô cũng không khỏi có chút dịu dàng khi nhìn trong ánh mắt Hàn Văn Hạo, xuất hiện sự dịu dàng hiếm thấy khi nhìn ảnh con gái, còn có ý cười. . . . . . Đôi mắt cô chớp một cái, vẫn tức giận vươn tay nói: "Trả tấm hình cho tôi ! !" Hàn Văn hạo lập tức rút lại tấm hình, nhìn Hạ Tuyết nói: "Trả tấm hình cho cô? Một mình cô đã có nó sáu năm, cô còn dám đòi một tấm hình nhỏ này với tôi? Hạ Tuyết cũng không khách khí hỏi: "Vậy sáu năm qua, anh đã làm cho nó cái gì? Anh dựa vào cái gì muốn có tấm hình của nó?" Hàn Văn Hạo cười lạnh, nói: "Nếu cô muốn tiếp tục nhìn thấy nó trong cuộc đời, tôi sẽ không cho nó nhìn nữa, cô thử đoạt lại đi?" Hạ Tuyết tức điên muốn bể phổi, nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Anh không nên hở một chút là uy hiếp tôi ! Tôi dám để cho nó xuất hiện trong cuộc sống của tôi, thì tôi cũng đã chuẩn bị mọi chuyện rồi ! ! Nó sắp sáu tuổi, cho dù là lên tòa án, nó cũng có quyền tự quyết định rồi !" Hàn Văn Hạo khẽ nhướng mày, nhìn Hạ Tuyết mỉm cười nói: "Toà án? Pháp luật? Đừng nói chuyện pháp luật trước mặt thương nhân! Pháp luật đối với chúng tôi mà nói, chỉ là công cụ, không phải thủ đoạn chế tài! ! Cô muốn lên tòa án? Tốt thôi! ! Tôi sẽ hủy diệt mọi thứ của cô, cho cô thân bại danh liệt, tạo bằng chứng cô hít thuốc phiện, tạo bằng chứng cô có bệnh tâm thần, tung tin cô dâm loạn với rất nhiều người, tôi muốn xem cô còn có quyền gì tranh đoạt con gái với tôi! Cô dám nói pháp luật với tôi không? Cô dám đấu với tôi không?" Hạ Tuyết tức giận đến mặt mày trắng bệch, trái tim đau đớn không thở nổi, nhìn người đàn ông này tàn nhẫn vô tình tới cực điểm, cô tức giận, nắm chặt ly rượu đỏ trên bàn, hắt lên người Hàn Văn Hạo, hét lên: "Anh là một tên khốn kiếp! !" Hàn Văn Hạo như một con dã thú, người bị ẩm ướt, đứng lên, ôm chặt Hạ Tuyết vào trong ngực, sau đó đem cả người cô đè lên sofa, ôm chặt người cô đang vùng vẫy, thậm chí hai chân đè lên đùi thon dài của cô, cúi sát mặt Hạ Tuyết, tàn nhẫn cười lạnh nói: "Cô thật sự rất không thông minh! ! ! Có lẽ cô đừng chọc tôi ! Tôi còn có thể cho cô có cơ hội đoàn tụ với con gái! Nhưng cô lại cứ muốn cứng rắn đấu với tôi! ! Cô đấu thắng tôi sao? Bây giờ cô có hai lựa chọn, một đem con gái trả lại cho tôi ! ! Hai là cùng con gái đi theo tôi !" "Nằm mơ! !" Hạ Tuyết tức giận đến toàn thân phát run, xoay thân thể, nào ngờ lúc vùng vẫy, cổ áo chữ V thật sâu, đột nhiên trợt xuống bả vai trắng mịn, lộ ra bộ ngực sữa căng tròn. . . . . . Lồng ngực Hàn Văn Hạo phập phồng, nghe cô nói xong, vô tình nói: "Tôi đã cho cô một cơ hội rời khỏi! Nhưng cô cứ muốn con gái của tôi, đây là cô tự tìm ! ! Cô đừng trách ai! !" Hạ Tuyết nghiến răng nghiến lợi nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Anh cảm thấy tôi không có cách đối phó với anh sao? Anh cho là Daniel sẽ bỏ qua cho anh sao? Daneil coi Hi Văn như mạng sống, Tổng Thống cũng xem Hi Văn là mạng sống!! Anh cướp đoạt được sao? Hôm nay tôi không phá hư mọi thứ, là vì bản tiểu thư nhân từ!! Nếu tôi không nhân từ! Chúng ta hãy chờ xem!!" "Vậy thì chờ xem! !" Hàn Văn Hạo đè thân thể của cô, vừa định nói lời tự hào, lại nghe đến tiếng chuông trong nhà vang lên, hắn không vui nghiêng đầu, sau tiếng chuông cửa, Tần Thư Lôi đứng trước màn hình theo dõi, mỉm cười nói: "Văn Hạo. . . . . . Anh ở nhà sao? Em lên đây ...! Hôm nay chúng ta phải đi lấy nhẫn cưới !" Hạ Tuyết vừa nghe lời này, tức giận nhìn Hàn Văn Hạo, cái người đàn ông xui xẻo này, nói: "Không thể nào? Lại là chiêu này? Có nhàm chán hay không ?" Vẻ mặt Hàn Văn Hạo bất đắc dĩ, thở dốc một hơi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]