Hàn Văn Vũ đột nhiên cười, sau đó nói: "Người kia bị người ta thắng đi rồi! Có lẽ không có duyên phận . . . . . ."
Daniel nghĩ nghĩ, bưng ly rượu đỏ, hớp một ngụm, môi nhâm nhi, mùi rượu đỏ quen thuộc tản vào trong khoang miệng, chậm rãi mỉm cười, dùng giọng điệu đặc biệt của Trung Quốc nói: "Tất cả trang trại rượu nho của chúng tôi hàng ngàn năm qua, có một hiện tượng rất lạ, đó là một cây nho hàng ngàn năm nở hoa vào mùa thu, lúc ấy, rượu nho chứa trong thùng, nước rượu sẽ chậm rãi sôi sùng sục, thậm chí tràn ra ngoài thùng, mỗi lần như thế, người trong trang trại rượu của chúng tôi, đều đặc biệt bận rộn thu hồi lại dịch rượu ….."
"A.........?" Mộng Hàm rất hứng thú hỏi: "Chuyện này có liên quan gì đến nhiệt độ không? Hay là một nguyên lý hóa học?"
Tất cả mọi người cũng vô cùng chăm chú lắng nghe . . . . . .
Daniel nhẹ nâng ly rượu, mỉm cười nói: "Không có! Hoàn toàn không có bất cứ chuyện gì, hàng ngàn năm qua, rất nhiều chuyên gia muốn giải thích vấn đề này, nhưng không tìm ra được đáp án nào, người trong trang trại rượu nho chúng tôi, đều ở xa cây nho nở hoa và hầm rượu, được nhìn thấy nước rượu sôi trào như máu, gọi là một loại duyên phận!"
Hạ Tuyết mỉm cười bưng ly rượu, nhìn Daniel.
Daniel vừa nói vừa ôm nhẹ Hạ Tuyết vào trong lòng, hôn lên tóc cô, nở nụ cười hấp dẫn, nói: "Lúc Hạ Tuyết vừa đến trang trại rượu, cũng là vào mùa thu, ngày đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-truoc-gia-tren-troi-cua-tong-giam-doc/1276090/chuong-202.html