Trương Kính Trung và Tôn Minh đi vào tiệm cà phê, nhìn thấy Daniel đang ngồi trên chiếc ghế dài, mỉm cười đi qua, chào hỏi: "Thật khó được a, cũng đã xuất ngoại quay phim, vẫn còn ngồi xem lịch sử phát triển phim sao?"
"A..., no!" Daniel có chút xấu hổ cười nói: "Đây là cô chủ quán. . . . . ."
"A..........! ?" Trương Kính Trung và Tôn Minh sửng sốt quay đầu lại nhìn thấy quầy bar trống trơn . . . . . . Ngạc nhiên hỏi: "Người đâu?"
Daniel cũng kỳ quái đứng dậy, gõ nhẹ mặt bàn, dùng dáng người cao 1,9 m vắt ngang quầy bar, đã nhìn thấy Hạ Tuyết đang xay cà phê, mệt đến mức mồ hôi đầu đầy, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn hắn, nhỏ giọng nói bằng tiếng Anh: "I. . . . . . I. . . . . . I. . . . . . xay cofee !"
Daniel sửng sốt, nhìn Hạ Tuyết bật cười nói: "Hey!! Cô có thể nói bằng tiếng Trung! I mok!"
"I m-no-ok!" Hạ Tuyết gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, thật ra còn có một chuyện, vẫn làm cho lòng Hạ Tuyết buồn bực, rất áy náy, lúc ấy Tôn Minh rất xem trọng nàng, ông ta muốn gấp rút giúp nàng, để cho nàng tự mở ra cánh cửa nghệ thuật, không ngờ nàng lại đề xuất muốn rời khỏi giới giải trí, lần đầu tiên trong đời Tôn Minh khiếp sợ và tức giận đến khó thở, giống như nhìn thấy một cô gái gả sai chồng, đau lòng nhìn Hạ Tuyết, nhưng vẫn khổ tâm khuyên giải, bất đắc dĩ Hạ Tuyết vẫn không chịu nghe, cố ý muốn rời khỏi, lúc ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-truoc-gia-tren-troi-cua-tong-giam-doc/1276068/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.