Chương trước
Chương sau
Hàn Văn Hạo chậm rãi ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Tả An Na, buông cây bút máy trong tay, nhận lấy tài liệu trong tay của cô, tựa người vào ghế da, mở ra nhìn. . . . . .
Ánh mắt hắn giống như con báo nhỏ, chậm rãi xem, loại bỏ từng cái tên trong danh sách, cho đến sau cùng, hắn nhìn thấy hai chữ Hồ Điệp, hắn nhướng mày. . . . . .
"Hồ Điệp cũng tham gia thử vai?" Hàn Văn Hạo chậm rãi hỏi.
"Đúng vậy!" Tả An Na nhàn nhạt nói.
"Tình huống như thế nào?" Hàn Văn Hạo nhàn nhạt hỏi.
"Dường như cuối vòng 1, đã bị loại rồi !" Tả An Na nói. . . . . ."Chúng tôi điều tra nguyên nhân từ những người trong đó, dường như là Tôn đạo diễn cảm thấy ánh mắt Hồ Điệp không đủ sạch sẽ. . . . . ."
Hàn Văn Hạo nhàn nhạt nhìn cái tên trên tài liệu, nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra đối với Hạ Tuyết, thật giống với chuyện của Dạ Thiên Thiên năm đó, ánh mắt con báo nhỏ của hắn đột nhiên phát ra một loại sát khí . . . . . . Hắn chậm rãi nói: "Nói Hi Thần và Chính Hách đến đây gặp tôi !"
“Vâng!” Tả An Na ngạc nhiên nhìn thoáng qua Hàn Văn Hạo, Hi Thần và Chính Hách là người trông coi thế lực ngầm của Hàn Văn Hạo, không phải chuyện chung thì rất ít dùng đến bọn họ . . . . . Tuy cô nghi hoặc nhưng vẫn bước ra ngoài.
Một chiếc xe Mercedes màu đen thắng gấp tại trước cửa cao ốc Thế Kỷ!
Trên xe bước xuống một cô gái mặc quần áo bó sát người, mái tóc thắt bím thật cao, ánh mắt lạnh lùng, tùy thời lộ ra sát khí âm trầm. . . . . .
Tiếp đến, một người đàn ông từ chỗ tay lái, thân hình cao lớn, mái tóc ngắn màu vàng, tai trái đeo bông tai, cong nhẹ khóe miệng, nở nụ cười, cắn kẹo cao su, liếc mắt nhìn tòa nhà một cái, cùng với Hi Thần đi vào cao ốc Thế Kỷ!
Tiếng gõ cửa vang lên!
"Vào đi!" Giọng nói lạnh lùng vang lên.
Hi Thần và Chính Hách đi đến, chỉ nhẹ gật đầu với Hàn Văn Hạo, hỏi: "Người có việc căn dặn?"
Hàn Văn Hạo đầu cũng không ngẩng lên, ném cho bọn hắn một phần tư liệu, sau đó lạnh lùng nói: "Chú ý điều tra Hồ Điệp một chút! Nghe Hạ Tuyết nói mấy người đàn ông muốn cưỡng hiếp cô ấy, dường như cũng là quân nhân!
Hi Thần mở ra tư liệu nhìn, chậm rãi hỏi: "Nếu tra ra được?"
Ánh mắt Hàn Văn Hạo ngưng lại, nói: "Dẫn cô ta đến trước mặt tôi . . . . . ."
“Vâng!”
******************
"Alo! ! Văn Vũ hả! ! Đúng vậy a! ! Tôi xuất viện rồi ! Ôi không có việc gì! ! Không phải anh đang quay “Yêu Trăng” sao? Đúng vậy! Tôi muốn đi đến nhà Quách Dung! ! Thật vậy sao! ! Không tin, chờ lúc nữa, anh gọi điện thoại đến nhà Quách Dung? Tôi muốn đi thăm em trai tôi! Ừ! Ngày mai tôi có thể đến đoàn phim rồi!"
Hạ Tuyết vừa cầm điện thoại vừa vui vẻ nói chuyện, nhắm hướng nhà Quách Dung đi đến, đi theo sát phía sau nàng là Hứa Mặc và Nhậm Phong mặt đen, dọa người trong chung cư gần bên sợ hãi, họ cho rằng Xã Hội Đen đến đây!
Hạ Tuyết vừa gọi điện thoại, vừa quay đầu nhìn Hứa Mặc và Nhậm Phong, rốt cục hiểu ra, lúc trước vì sao Hàn Văn Vũ tình nguyện phát tiền lương cho nàng, để cho nàng rời đi! Nàng nặng nề thở dài, cuối cùng nói với Nhậm Phong và Hứa Mặc ở phía sau: "Các người. . . . . . Các người. . . . . . các người giả vờ tha cho tôi đi có được hay không?"
"Quyết định cho chúng tôi nghỉ hay không là do tổng giám đốc!" Hứa Mặc lạnh lùng nói.
Hạ Tuyết cắn môi dưới, hung hăng nghiến răng đi vào thang máy, bọn hắn cũng đi vào theo, người trong chung cư nhỏ vội vã đi vào thang máy khác, Hạ Tuyết bất đắc dĩ thở dài một hơi, hận chết Hàn Văn Hạo, thậm chí nàng không nhịn nổi, mở danh bạ điện thoại tìm tên Hàn Văn Hạo!
Gần cả ngàn người trong hội trường!
Hàn Văn Hạo vừa nghe báo cáo hàng năm của các công ty con, vừa nhìn số liệu, đột nhiên Tả An Na đưa cho hắn điện thoại, hắn lạnh lùng nhận điện thoại . . . . . .
"Tôi là vợ anh sao? Anh là chồng tôi sao? Anh có quyền gì làm như vậy?" Hạ Tuyết tức giận ngồi xổm trong thang máy hét lớn! !
Hàn Văn Hạo giơ tay bảo tạm ngừng báo cáo, yên lặng nghe nàng nói!
"Tại sao anh lại muốn phái hai người tới quản lý tôi? Nhưng lại phái người mặt lạnh băng như vậy!! Bọn hắn có thể làm ấm áp linh hồn bé nhỏ của tôi sao?" Hạ Tuyết tiếp tục gào lên . . . . . . "Bây giờ tôi đi trên đường, đứng ở trạm xe bus, ngồi trên xe buýt, thậm chí tới nhà Quách Dung, tôi đều bị hưởng thụ đãi ngộ cao nhất như Tổng Thống, mọi người xung quanh nhìn thấy tôi đều tránh xa! Tức chết tôi rồi !!"
Hàn Văn Hạo nhàn nhạt nói một câu. . . . . ."Cô tức giận có quan hệ gì đến tôi? Tôi chỉ bảo vệ an toàn cho cô!"
"Phi! ! ! Đây là anh phái người tới giám thị tôi!!" Hạ Tuyết tức giận kêu to!!
"Tùy cô muốn nói thế nào! !" Hàn Văn Hạo cúp điện thoại, trên mặt xẹt qua nụ cười. . . . . .
Hạ Tuyết tức giận cúp điện thoại, cửa thang máy vừa mở ra, nàng tức giận đi tới nhà Quách Dung gia, nhấn chuông cửa!
"Tới rồi! !"
Quách Dung vui vẻ chạy tới mở cửa, liếc mắt nhìn gương mặt thối của Hạ Tuyết, nhìn thấy hai anh chàng đẹp trai đứng phía sau, ánh mắt của cô đột nhiên chớp chớp, phải dựa vào cạnh tường, phong tình vạn chủng, dịu dàng kêu nhỏ: "A? Đây là công tử nhà ai, bộ dáng đẹp trai như vậy?"
"Cậu xem nhiều tiểu thuyết ngôn tình sao?" Hạ Tuyết tức giận la hét!
"Tôi chỉ xem phim võ hiệp . . . . . ." Quách Dung khẽ cắn môi dưới, nhìn Hứa Mặc và Nhậm Phong nhẹ nhàng cúi người nói với cô: "Xin chào!"
"A. . . . . ." Quách Dung muốn té xỉu tại cửa, kêu to: "Chị ơi ……. mau ra đây…………"
Quách Sương mặc áo ngủ da báo, đội cái mũ da báo, vừa thấy hai người đàn ông ở cửa, nhất thời chân cô mềm nhũn. . . . . ."OHMYGOD! ! Xuyên không đến sao ? Nhà của chúng tôi có anh đẹp trai đến đây! Chẳng hay từ Quý phủ nào a?"
Hạ Tuyết nhàm chán nói: "Hạ gia quý phủ !"
"A?" Quách Sương khó tin kêu lên: "Hiện tại cậu không có tiền, cũng đã bắt đầu có vệ sĩ sao? Hạ nha đầu! !"
Quách Dung vội vàng đưa tay kéo anh đẹp trai đi tới, mời bọn họ ngồi ở trên sofa, sau đó mình ngồi bên cạnh, giả vờ như người tình nhỏ nói: "Các người thích ăn chocolate, hay uống nước đá, hay là coke? 7 Up? Ừ. . . . . . Trà lạc . . . . . ."
"Không cần. Cám ơn!" Hứa Mặc có phần nhíu mày nhìn hai chị em nhà này!
"A...! Các người thích uống trà lạc! Lập tức có ngay! !" Quách Dung đầu óc đã lộn xộn nói xong, đi pha trà lạc!
Hứa Mặc và Nhậm Phong có chút nghi hoặc nhìn cô gái mặc áo ngủ HELLOKITTY, trên đầu đầy ống cuốn, lắc lắc mông đi châm trà lạc, sau đó bọn hắn lại cùng quay đầu, nhìn cô gái kia, toàn thân mặc da beo, ngồi trên ghế da beo, giống như một con beo thật đang nóng bỏng nhìn bọn hắn, hai người bọn hắn ho nhẹ một tiếng cúi đầu. . . . . .
"Em trai mình đâu?" Hạ Tuyết hỏi!
"Theo ba mẹ mình về quê rồi ! Sợ chúng tôi vất vả!" Quách sương vẫn nóng bỏng nhìn hai anh đẹp trai trước mặt nói: "Công tử. . . . . . Các người có bạn gái chưa?"
"Không có!" Hứa Mặc bọn hắn cùng nói.
Trên mặt Quách sương giống như nở hoa, cảm tạ Thượng Đế đã ban thưởng dê núi ình, ngẩng đầu lên, tụt xuống ghế, ngồi xổm trước mặt hai người bọn họ, chỉ vào cái nón da beo, có hai lỗ tai, mê đắm nói: "Muốn chị em chúng tôi tới an ủi linh hồn bé nhỏ của các người hay không?"
"Mình rất khó được trở về một lần, không phải các người nên an ủi linh hồn bé nhỏ của mình một chút sao? Mình có việc muốn thương lượng a!" Hạ Tuyết thiệt tình nói.
"Cậu là Ultraman đánh không chết ! Để cho chị Quách đây đến cứu vớt hai tâm hồn bé nhỏ này trước đã!" Quách Sương giống như mấy vạn năm không có gặp trai đẹp, nhìn bọn Hứa Mặc, mê đắm nói: "Có nhà cửa hay không? Có xe hay không? Có một ngàn vạn gởi ngân hàng hay không?"
Hứa Mặc và Nhậm Phong vừa muốn nói. . . . . .
"Đều không có đúng không?" Quách Sương đột nhiên che miệng vui vẻ cười lớn nói: "Không sao cả a! Thật là!! Chị đây muốn chính là thân của các người!"
Hứa Mặc và Nhậm Phong không biết làm sao, ho khan một tiếng, rốt cục có một loại xúc động muốn chạy trốn!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.