"Không tìm được?" Hồ Điệp xong việc, đứng trước cửa sổ, cầm điện thoại. Nhìn tuyết trắng xóa rơi ngoài cửa sổ, ánh mắt lạnh lùng đắc ý cười, sau đó nói: "Không tìm được, cũng không thể phớt lờ, các người lập tức phái người đến dưới chân núi Tuyết, nếu phát hiện cô ta còn sống ....... Vậy thì để cho cô ta sống, tôi chỉ muốn cô ta vĩnh viễn không thể đứng dậy được ............."
"Được!" Một giọng nói lạnh lẽo lập tức đáp lời.
"Từ từ. . . . . ." Hồ Điệp lạnh lùng nhìn hoa văn trên móng tay mình, nhớ tới ánh mắt sắc bén như con báo nhỏ của Hàn Văn Hạo, cô ta nói: "Trước sau tôi không thích khuôn mặt như hoa của cô ta, tôi nhìn thấy đã tức giận! Lần này đừng làm hư chuyện, tôi muốn khuôn mặt cô ta biến thành mạng nhện, cô ta muốn làm diễn viên, vậy thì để cho cô ta diễn, để cho cô ta làm nhân vật chính đi........... cô ta sẽ nổi tiếng ........... Ha ha ha ha. . . . . ."
Hồ Điệp thật sự cảm thấy quá buồn cười, tựa người vào cửa sổ bên cạnh, sắc mặt lạnh lùng nói: "Hàn Văn Hạo, anh bỏ rơi tôi, để bây giờ, ai tôi cũng có thể làm chồng, đều là do anh!! Hễ là phụ nữ mà tiếp xúc với anh, tôi đều phải hủy diệt! Dạ Thiên Thiên!! Tôi xem cô chạy trốn được hay không!!"
*****************
Cửa thang máy “đinh” một tiếng mở ra!
Dạ Thiên Thiên kéo rương hành lí LV đi tới, sau đó ngạc nhiên, mừng rỡ nhìn thấy Hàn Văn Hạo ngồi trên sofa, cầm hộp điều khiển xem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-truoc-gia-tren-troi-cua-tong-giam-doc/1276047/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.