Bữa ăn sáng sắp kết thúc, Dạ Thiên Thiên bận quay phim quảng cáo phải đi trước ……
Hàn Văn Vũ chợt nhớ lúc tối hôm qua đi đến đây, đã để quên kịch bản ở nhà, Hạ Tuyết muốn về lấy, hắn nói để hắn đi lấy, trên bàn ăn chỉ còn lại ba người ……
Hàn Văn Hạo đang im lặng ăn cháo. . . . . .
Hàn Văn Kiệt cũng im lặng ăn cháo, Hạ Tuyết ăn xong bữa ăn sáng, đi vào phòng bếp rửa chén. . . . . .
"Chú ba, hôm nay không phải chú đi làm sớm sao?" Hàn Văn Hạo kỳ quái hỏi em trai. Hàn Văn Kiệt suy nghĩ một chút, quay đầu lại, liếc mắt nhìn bóng lưng Hạ Tuyết, đành phải miễn cưỡng cười nói: "Em sẽ đi. . . . . ."
"Ừm!" Hàn Văn Hạo đáp lời. Hàn Văn Kiệt ăn xong bát cháo, ăn thêm một miếng bánh trứng, lúc nhai, nhàn nhạt gọi Hạ Tuyết: "Hạ Tuyết. . . . . ."
"Ừ" Hạ Tuyết phía trong, giọng giòn tan đáp lời. "Bánh trứng này ăn thật ngon!" Hàn Văn Kiệt chậm rãi nói. "Cám ơn!" Hạ Tuyết cười đến rất sảng khoái nói, quay đầu lại, vội vàng lau tủ chén, vừa lau vừa nhìn về phía Hàn Văn Hạo nói: "Hàn tổng giám đốc, lần sau anh có thể thay đổi mùi nước rửa chén hay không, mùi vị này rất khó ngửi!"
"Mắc mớ gì tới cô? Cô cảm thấy mình còn có cơ hội đi lên đây sao?" Hàn Văn Hạo tức giận nói. Hạ Tuyết một bên “hừ” một tiếng nói: "Anh có biết không? Phòng bếp là chỗ kiêu ngạo nhất trong đời tôi ……"
"Vì vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-truoc-gia-tren-troi-cua-tong-giam-doc/1276022/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.