Ngày tuyết giá lạnh. . . . . .
Quảng trường Trung Hoa. . . . .
Hàn Văn Vũ, Lynda và Tiểu Thanh, tiếp theo là đạo diễn Tôn Minh cùng không ít nhân viên nghiệp vụ vây quanh, nhìn Hạ Tuyết nằm trên ghế, nàng đang mơ mơ màng màng tỉnh lại, ánh mắt mê man, lại thấy có nhiều khuôn mặt nhìn nàng xuất thần, nàng oa một tiếng, vội vàng kêu lên: "Các người làm sao vậy?"
Hàn Văn Vũ “chậc” một tiếng, bất đắc dĩ nhìn Hạ Tuyết, cười rộ lên nói: "Cô không biết xấu hổ còn nói? Cô nói tôi nhảy lầu, cô ngất cái gì a?"
Hạ Tuyết nhìn Hàn Văn Vũ sửng sốt, vui mừng nói: "Anh nhảy lầu xong rồi hả!"
Mọi người vừa nghe lời này, đều cười ầm lên, ai cần làm gì thì cứ làm, chỉ có Hàn Văn Vũ và đạo diễn vẫn đang nhìn Hạ Tuyết suy ngẫm. . . .
"Anh không sao chứ?" Hạ Tuyết lập tức nhảy dựng lên, xem xét toàn thân trên dưới Hàn Văn Vũ. . . . .
"Có thể có chuyện gì?" Hàn Văn Vũ nhịn không được cười, trừng mắt nhìn người này: "Tại sao cô lại ngất hả? Lo lắng cũng không đến mức như vậy a? Làm như tôi thật sự muốn nhảy lầu”.
Ánh mắt Hạ Tuyết hơi ảm đạm, có chút xấu hổ, nhẹ nhàng nói: "Bởi vì khi cha mẹ tôi mất, tôi tận mắt nhìn thấy . . . . . . tôi luôn cảm thấy rất nguy hiểm, có quá mức mẫn cảm, trái tim tôi bị bóp nghẹt, không khỏi cảm thấy sợ hãi. . . . . . cũng không khống chế được bản thân. . .
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-truoc-gia-tren-troi-cua-tong-giam-doc/1275982/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.