“Ha ha ha…”, Hạ Tuyết cảm động vì lời nói dối của cô quá hay nên bật cười, rồi lại bày ra bộ mặt tựa như thật thất vọng, “Anh làm thôi được rất nhiều người chiếu cố, tôi muốn gặp anh để cám ơn nhưng lại không gặp được!”
Hàn Văn Kiệt vẫn nhìn vào mắt cô, không nói gì, chỉ là ngồi xổm xuống, cầm hai chiếc lá xanh nhỏ trong tay, đặt lên trước người tuyết, làm con ngươi …
Hạ Tuyết trợn to hai mắt nhìn anh, nói không nên lời …
Anh lại lấy ra một viên tròn tròn, màu đỏ thẩm, dùng làm mũi người tuyết …
“Cái đó thật nhỏ quá à …”, Hạ Tuyết không nhịn được nói.
“Như thế … mới tự nhiên …”, Hàn Văn Kiệt đứng dậy, đi tới dưới tàn cây, lượm nhánh cây khô…
Hạ Tuyết đứng ở một bên, nhìn Hàn Văn Kiệt đang đứng dưới tán cây xanh mát, một cơn gió thổi tới khiến những bông tuyết bay tán loạn, bao phủ xung quanh anh … hình ảnh ấy rất đẹp … tựa như một giấc mộng …
Hàn Văn Kiệt cầm hai nhánh cây khô đem tới, gắn vào hai bên người tuyết, làm thành hai cánh tay …
“ … Hạ Hân nhìn xem, đã đắp thành người tuyết rồi!”, Hạ Tuyết nhìn về phía em mình, vỗ vỗ tay …
Hạ Hân cũng ngồi trên ghế vỗ tay mừng rỡ …”Anh chị giỏi thật!”
Hàn Văn Kiệt cười nhạt, bước tới trước mặt Hạ Hân, bế em lên, ôm vào trong ngực, nắm cánh tay nhỏ xíu tròn tròn của em, dịu dàng hỏi “Hạ Hân, tay em còn đau không?”
“Không đau!”, Hạ Hân nhanh nhẩu đáp.
Hàn Văn Kiệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-truoc-gia-tren-troi-cua-tong-giam-doc/1275954/chuong-66.html