Chương trước
Chương sau

Edit: Tooblue
Hàn Văn Kiệt nhẹ nắm hai tay mềm mại lạnh như băng của Hạ Tuyết, thản nhiên nói: “Cô phải nhớ kỹ, lần sau nếu lại chảy máu mũi, có thể thử phương pháp này, chính là dùng ngón giữa đè mũi …… Phương pháp này rất hiệu quả…… Nhưng là nếu chảy máu nhiều, tự mình xử lý không được, phải đến bệnh viện, tìm bác sĩ…… Biết chưa?”
Hạ Tuyết nghe bác sĩ nói với mình: biết chưa? Nhẹ nhàng ôn nhu, thật thoải mái ấm áp……
Cô không khỏi ngẩng đầu, cảm kích nhìn bác sĩ trước mặt………
Hàn Văn Kiệt nhìn thoáng qua Hạ Tuyết, ánh mắt hắn vẫn lạnh như nước, rồi lại lộ ra một cỗ hào quang của bác sĩ chuyên nghiệp, hắn không có nói thêm nữa, trực tiếp chỉ bảo Hạ Tuyết: “Vươn ngón giữa của cô, cong lên…… Tôi dạy cho cô……”
Hạ Tuyết chậm rãi vươn ngón giữa, tận lực làm theo……
Hàn Văn Kiệt cũng chậm rãi vươn ngón giữa thon dài của mình, nhẹ ôm lấy tay Hạ Tuyết, sau đó tăng mạnh sức lực nói: “Chính là như vậy…… ôm chặt lấy! Cho đến khi cầm máu mới thôi!”
Hạ Tuyết một cắn môi, đột nhiên sảng khoái cười, nhìn ngón giữa của mình trên ngón tay dài xinh đẹp của bác sĩ, cô nhanh nói: “Tôi đã biết! Cứ như vậy, thân thể có thể khỏe mạnh!”
“Đừng nói đùa! Như vậy chỉ có thể cầm máu!” Hắn nghiêm trang chỉ bảo xong, liền buông lỏng tay ra, xoay người dọn dẹp bản báo cáo chẩn bệnh, còn cầm lấy đơn thuốc đưa cho Hạ Tuyết, nói: “Đi tính tiền thuốc đi…… Cuối tuần lại đây tái khám……”
Hạ Tuyết cầm đơn thuốc, vui vẻ đến rơi lệ nói với Hàn Văn Kiệt: “Cám ơn bác sĩ! Rất cảm tạ bác sĩ, bác sĩ thật sự là ân nhân cứu mạng của tôi! Tôi cả đời làm trâu làm ngựa nhất định sẽ báo đáp bác sĩ……”
Hàn Văn Kiệt thở dài, bất đắc dĩ tựa vào bàn làm việc, mỉm cười nói: “Tôi không có làm gì, đây là thân thể cô còn nghe lời, về sau nhớ kỹ, cho dù còn khỏe mạnh đi làm kiếm tiền như thế nào, nhưng chung quy có một ngày, thượng đế sẽ hỏi thăm cô …… Đi lấy thuốc đi, tôi còn có cuộc họp chẩn bệnh!”
Hạ Tuyết vừa nghe, liền liên tục gật đầu, mang đôi giày cao đến dọa người vào, vui vẻ tính đi ra……
Hàn Văn Kiệt nhìn bóng dáng cô đơn mệt mỏi của Hạ Tuyết, lại xem xét giày cao gót mười thân dưới làn váy đỏ thẫm của cố, lắc lắc đầu, mới kêu một tiếng…… “Chờ một chút……”
Hạ Tuyết vừa định mở cửa ra, lại sửng sốt xoay người, nhìn bác sĩ hỏi: “Làm sao vậy bác sĩ?”
Hàn Văn Kiệt không lên tiếng, chỉ mở tủ lấy ra một miếng bông băng, đi tới gần Hạ Tuyết, xé mở ra, nói: “Nhấc váy lên, tôi giúp cô cầm máu, không được lại để chảy máu…… Cũng không được nói cái gì máu mình không quý…… Máu người là thứ quý giá nhất……”
Hạ Tuyết sửng sốt nhìn Hàn Văn Kiệt, nhớ tới lời vừa rồi mình trả lời các y tá, mặt của cô đỏ lên, vội vàng lui một bước nói: “Không cần, bác sĩ…… Chút nữa tôi đi ra ngoài mua vài miếng…… Không dám lại làm phiền bác sĩ……”
Hàn Văn Kiệt không nói nữa, mà ngồi xổm xuống, tự mình nâng váy cô lên, nhìn đến một chỗ tổn thương sau chân, hắn liền lấy bông băng bông lên, còn giúp cô kéo dây giày cao gót, mới thản nhiên nói: “Về sau không cần mang giày cao như vậy, như vậy sẽ lãng phí bông cầm máu……”
Hạ Tuyết xấu hổ nhìn Hàn Văn Kiệt……
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.