Chương 600
Đúng vậy, cô có tư cách gì mà ôm bọn họ đây?
Cô bỏ con của mình lại để bỏ chạy, cô nói với người đàn ông kia rằng mình không cần mấy đứa bé nữa, sau đó ròng rã hai tháng cô cũng không gọi một cuộc điện thoại hỏi thăm mấy đứa nhỏ.
Ôn Hủ Hủ chán nản ngồi xuống mặt đất.
Thời gian lại lần nữa ngừng trôi, không khí cũng như đóng băng. Giờ phút này không khí trong căn biệt thự bi thương đến mức khiến mọi người hít thở không thông.
Dì Vương đứng bên cạnh nhìn thật lâu thấy vậy thì muốn đi lên giảng hòa.
Đúng lúc này, bóng dáng nhỏ bé còn lại cuối cùng kia đi đến, cậu đi đến trước mặt mẹ, im lặng nhìn một lúc, sau đó đưa đôi tay nhỏ bé ra lau nước mắt cho mẹ.
”Mẹ, mẹ đừng buồn, hai em cũng vì quá nhớ mẹ nên mới như vậy.”
”Cái gì?”
Ôn Hủ Hủ bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn, không thể tin nhìn con trai lớn của mình.
Hoắc Dận dùng bàn tay non nớt của mình lau sạch nước mắt cho mẹ: “Mẹ chỉ cần hứa sau này sẽ không tùy ý bỏ rơi bọn con và không được không quan tâm đến bọn con nữa là được rồi.”
”…”
Dường như ánh sáng đã quay lại với cô rồi.
Ôn Hủ Hủ nhìn con trai lớn như ông cụ non đứng trước mặt mình, nước mắt lại lần nữa chảy xuống, cô ôm chặt cậu vào lòng.
Cô có tài đức gì mà sinh ra được những đứa con ưu tú như vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-truoc-dung-kieu-ngao/3308945/chuong-596.html