Chương 92 
 Hoắc Dận lại ngoan ngoãn gật đầu. Nhưng lần này, sau khi cậu đồng ý với mẹ xong ánh mắt cậu còn nhìn về phía ba đang đứng bên cạnh. 
 Hoắc Tư Tước cũng đi tới: “Còn việc gì sao?” 
 Hoắc Dận: “Không được mắng dì!” 
 Hoắc Dận lại còn biết dặn dò hắn cái này, có phải là ngay cả cậu cũng cảm nhận được sát ý vừa rồi của Hoắc Tư Tước không? 
 Ôn Hủ Hủ từ trong phòng đi ra, không dám nói lời nào chỉ ngoan ngoãn đi theo người đàn ông thẳng lên lầu. Lên đến lầu ba Hoắc Tư Tước mới dùng vẻ mặt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm cô: “Tôi đi tắm đây, cô có muốn vào cùng không?” 
 Hả? 
 “À!!!” 
 Ôn Hủ Hủ lập tức đỏ mặt ôm ngực lui về phía sau vài bước. 
 “Không… không cần, anh cứ vào đi, tôi… tôi ở ngoài đợi anh.” Sau đó cô hoảng hốt chạy trốn như con thỏ. 
 Khóe môi mỏng manh của Hoắc Tư Tước lúc này mới xẹt qua một tia cười lạnh, đá cửa đi vào. 
 Bệnh tình của Hoắc Dận đã chuyển biến tốt, các bác sĩ và vệ sĩ trong biệt thự đều đã rời đi, chỉ để lại vài người giúp việc đang dọn dẹp nhà cửa, trong chốc lát tất cả lại trở nên yên tĩnh sạch sẽ như trước. 
 Ôn Hủ Hủ đi tới ban công lầu ba, nhìn thấy nơi này so với vườn hoa dưới lầu, lại là một phong cảnh khác, cô liền đi tới ban công ngồi xuống phóng tầm nhìn rộng ra. 
Vừa lấy điện thoại ra xem, vừa đợi hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-truoc-dung-kieu-ngao/2951869/chuong-92.html