Chương trước
Chương sau


Chương 103

“Hả?”

“Vậy đi theo con!”

Hoắc Dận nói xong lạnh lùng bước lên lầu, Ôn Hủ Hủ còn có chút mơ hồ, không lâu sau cô nhìn thấy cậu con trai lớn của mình trong tay cậu cầm một thứ gì đó. Ôn Hủ Hủ lúc này kinh ngạc đến bất động.

Con trai, con giỏi như vậy, cha con có biết không?

Ôn Hủ Hủ vẫn chạy theo cậu con trai lớn này. Mười phút sau, khi cô lái chiếc Ferrari màu lam từ bãi đỗ xe biệt thự ra ngoài, cô vui đến mức không tin vào mắt mình!

“Dận Dận, sao con lại có chìa khóa chiếc xe này? Mẹ… dì yêu con muốn chết đi được.”

Cô vui đến mức nói năng lộn xộn, không thèm để ý tới người giúp việc đang mắng mỏ ở phía sau.

Hoắc Dận ngồi bên cạnh lạnh lùng nhìn cô.

“Đây là xe của con, được chứ?”

Mẹ ngốc!

Hai mẹ con nhanh chóng rời khỏi vịnh Thiển Thủy, không lâu sau đã bỏ lại biệt thự phía sau.

“Dận Dận, vậy tiếp theo chúng ta đi đâu? Đi ăn đồ ăn ngon? Hay là để dì dẫn con đi chơi?”

Ôn Hủ Hủ lái xe suốt một quãng đường tâm tình cũng trở nên vô cùng tốt. Cô bắt đầu nghĩ xem hôm nay cô sẽ đưa Hoắc Dận đi đâu chơi, ăn món gì ngon, vì dù sao thì hai mẹ con cũng không thể trở lại biệt thự lúc này.

Hoắc Dận ngồi bên cạnh nghe Ôn Hủ Hủ lãi nhãinhãi, đôi mắt xinh đẹp sáng lên.

Đúng là cậu rất ít khi ra ngoài chơi và cũng rất ít khi vận động.

Bởi vì mỗi lần Hoắc Dận đến những nơi đó để chơi, những đứa trẻ khác khi thấy cậu không chơi, không nói chuyện với chúng, cậu liền bị nói là đứa trẻ có vấn đề, cậu sẽ bị cười nhạo.

Vì vậy Hoắc Dận rất ghét nhà trẻ và cậu cũng không chịu đến bất cứ nơi đông người nào. Một phần cũngcũng vì sức khỏe cậu không được tốt, Hoắc Tư Tước sẽ không đưa cậu đến những nơi đó.

“Khu vui chơi.”

Hoắc Dận im lặng trầm mặc một hồi cũng nói ra ba chữ mà cậu mong mỏi được đi đã lâu.

Ôn Hủ Hủ liếc nhìn con trai, phát hiện tia sáng nhỏ trong đôi mắt Hoắc Dận cô liền vui vẻ đồng ý: “Được, chúng ta đi khu vui chơi, con yên tâm hôm nay dì cam đoan cho con chơi thật vui vẻ.”

Ôn Hủ Hủ ngay lập tức đạp ga, chiếc xe lao vút trên đường.

Ôn Hủ Hủ cũng rất muốn biết, đứa con này của cô vì sao không thích vận động? Không phải chơi đùa cũng là một bộ môn thể thao cho con nít sao? Vì sao bây giờ cậu bé lại khao khát niềm vui đó đến vậy?

Ôn Hủ Hủ quyết định thừa dịp này sẽ tìm hiểu rõ về vấn đề của cậu con trai lớn của mình.

——

Lúc Hoắc Tư Tước họp xong trở lại văn phòng, mới biết vịnh Thiển Thủy xảy ra chuyện.

Vừa biết, hắn liền đem tài liệu cầm trên tay ném xuống bàn làm việc.

“Tại sao lão gia lại biết chuyện này?”

“Tôi… tôi đã cho điều tra rồi, không có lệnh của ngài trong biệt thự không ai dám nói với Hoắc lão gia cả, nhưng không biết có phải là… những bác sĩ kia không?”

Lâm Tử Dương nơm nớp lo sợ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.