Chương 183
Hắn lại để cho chú Lâm mỗi ngày đưa Hoắc Dận đi nhà trẻ?
Nói như vậy, hắn thật sự không định để cho mẹ tới đây nữa sao? Sao hắn có thể như vậy? Hắn còn nói đạo lý không?
Hai đứa nhóc Ôn Kỳ Mặc và Hoắc Dận, vì muốn để Hoắc Dận ở bên mẹ, cũng không biết đã tốn bao nhiêu công sức, thậm chí còn hoán đổi vị trí cho nhau.
Nhưng hắn thì ngược lại. Nói không cần cô tới là ngay lập tức không cho cô tới.
Hắn có biết vì sự việc này mà mẹ đã chịu bao nhiêu hiểu lầm không? Ôn Hủ Hủ cho rằng người bị bệnh là Mặc Bảo, cô đang áy náy không thể tha thứ cho mình.
Sao Hoắc Tư Tước lại như vậy? Tại sao lại không thể nói lý như vậy?
Mặc Bảo tức giận, cậu nắm chặt nắm đấm nhỏ đứng trước mặt ba. Trên khuôn mặt nhỏ đầy phẫn nộ, mất luôn nụ cười lúc nãy.
“Ba, ba có biết ba thật sự làm cho người ta chán ghét hay không?”
“Con nói cái gì? Chán ghét?”
“Đúng, con muốn thích ba, nhưng ba thử xem lại chính mình xem. Động một chút liền nổi giận, động một chút liền bắt nạt người. Sẽ không ai thích ba như vậy, con cũng sẽ không!!”
Đứa nhỏ vô cùng đau khổ và thất vọng nói những lời này với đôi mắt đỏ hoe. Trong giây phút cậu xoay người đi liền đem cửa phòng đóng “Rầm” một tiếng.
Hoắc Tư Tước giật mình sửng sốt.
Phỏng chừng, hắn không nghĩ tới đứa nhỏ này đột nhiên nổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-truoc-dung-kieu-ngao/2951472/chuong-183.html