Chương trước
Chương sau


Chương 470

“Bởi vì ông như vậy, sẽ làm cho tôi cảm thấy tôi đã giết bọn họ, tôi giết hết người bên cạnh mình, bây giờ đến phiên mẹ của con tôi, ông nói cho tôi biết sau khi giết cô ấy, thì kế tiếp sẽ là ai? Có phải là ông không? Ông cũng biết bí mật của tôi mà!”

Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu lên, sát ý chợt hiện ra trong hai tròng mắt đỏ rực như máu, cực kỳ dữ tợn làm cho người khác phải sởn tóc gây.

Ông cụ bị doạ sợ!

Ông ta liên tục lui về phía sau vài bước, cả người lạnh thấu xương, kinh hãi không nói nên lời.

“Mày… thật sự điên rồi!”

“Đúng vậy, tôi điên rồi, nếu ông giết cô ấy, tôi không thể bảo đảm mình sẽ làm ra chuyện gì.” Hoắc Tư Tước nghiến răng nói ra từng chữ.

Đúng vậy, đây là mục đích hắn đến hôm nay!

Hôm nay, một là giao Ôn Hủ Hủ trong tay ông ta ra, hai là ông ta cứ chờ hắn phát điên lần nữa đi.

Sắc mặt ông ta trở nên tái nhợt.

Ông ta vốn tưởng rằng sau khi hắn biết chuyện thì chỉ hơi khó giải thích với hắn thôi, nhưng không ngờ thái độ của hắn lại cứng rắn đến mức lấy chính mình ra uy hiếp ông ta.

Từ khi nào mà hắn lại quan tâm một người phụ nữ nhiều như vậy?

Chẳng phải trước giờ hắn luôn mặc kệ sự sống chết của người phụ nữ đó sao?

Ông cụ nhìn chằm chằm đứa con trai của mình, vừa sợ vừa giận, lần đầu tiên ông ta cảm thấy hắn xa lạ như thế, cũng làm cho ông ta không thể nhìn thấu được.

“Tao không có giết nó, càng không động đến nó, mày đừng có mà phát điên!” Ông cụ giống như một con gà trống bại trận, chán nản nói ra lời này.

Hoắc Tư Tước nguy hiểm lập tức nheo mắt lại.

“Không có?”

“Đúng vậy, tao vốn không có suy nghĩ muốn giết nó, tao chỉ bảo nó ngoan ngoãn ở bên cạnh tao đừng đi ra ngoài nữa, nhưng con nhóc này tối hôm qua đã chạy mất rồi, hiện tại tao cũng đang tìm nó.”

Lúc ông cụ nói đến đây, nhịn không được lại tức giận.

Ngày hôm qua, ông ta quả thật không có lòng độc ác như vậy, vì muốn bồi thường cho cô thậm chí ông ta còn chuẩn bị mấy cái sổ đỏ, còn có một số trang sức quý giá.

Định sẽ giao cho cô sau khi cô được đưa tới đây.

Nhưng ai mà ngờ cô đã bỏ chạy!

Hoắc Tư Tước hiểu ra, trong lòng hắn như có một tảng đá lớn rơi xuống, đồng thời hắn nhìn chằm chằm vào người ba này, trong mắt cũng xẹt qua một tia châm chọc.

“Cô ấy không chạy chẳng lẽ còn chờ bị ông nhốt cả đời sao?”

“Mày——”

Ông cụ lại bị nghẹn tức chết.

Cũng may đứa con trai của ông lúc này không điên cuồng nữa, hắn đứng lên, thần sắc bình tĩnh sửa sang lại quần áo trên người một chút.

“Tôi sẽ tìm người về, nhưng tôi hy vọng sẽ không xảy ra chuyện như này nữa, cô ấy là loại người gì, thật ra ông là người hiểu rõ hơn tôi, không phải sao?”

“Mày nói gì?”

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.