Chương 389
Ba nói những quyển sách này đều là sách thích hợp cho cậu đọc, vậy mẹ và các em nhìn thấy có phải sẽ khinh thường cậu hay không? Nghĩ cậu vẫn còn đọc một cuốn sách như thế này? Không phải là một đứa trẻ bình thường?
Trong lòng Hoắc Dận vô cùng khổ sở.
“Một quyển sách rất hay, Dận Dận, ba thật sự rất yêu con, quyển sách này, lúc trước mẹ muốn mua cho các em trai em gái con xem mà cũng không mua được đấy.”
“Thật sao ạ?”
Hoắc Dận khó có thể tin cậu ngay lập tức ngẩng đầu lên, trong đôi mắt nhỏ xinh đẹp kia lại lập tức hiện lên vẻ sáng ngời.
Mặc Bảo là một nhóc quỷ thông minh, nhìn thấy một màn này làm sao lại không hiểu ý của mẹ?
Cậu ngay lập tức phụ họa với mẹ: “Đúng vậy, không mua được, anh ơi, nếu tối nay mẹ kể không hết vậy em có thể mang về xem không?”
“Còn em nữa em nữa, em cũng muốn!”
Tiểu Nhược Nhược chính là một cô nhóc đơn thuần không có việc gì chỉ thích góp vui lung tung, nghe thấy anh trai muốn cô không nói gì đã giơ bàn tay nhỏ bé mập mạp của mình lên nói cô cũng muốn.
Cuối cùng thì Hoắc Dận cũng vui vẻ.
Cậu gật đầu đồng ý bọn họ.
Ôn Hủ Hủ lại bắt đầu đọc, nhưng lần này mấy đứa nhỏ dựa sát vào cô, bọn họ hạnh phúc dựa vào nghe cô nhẹ nhàng kể chuyện đang cầm trong tay.
Hình ảnh đẹp đẽ đó, không ai biết nó đã rơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-truoc-dung-kieu-ngao/2949192/chuong-389.html