- Ngu ngốc, đồ đần!
Lúc Duy Nhất sắp tin tưởng những điều Minh Dạ Phạm nói, bên tai truyền tới một giọng nói khàn khàn, dù âm thanh rất nhỏ nhưng đủ làm cho những người trong phòng đều nghe được, khiến cho thân thể bé lại trở nên cứng ngắc. Hi vọng những điều bé nghe là lầm, như vậy bé có thể thuyết phục chính mình chỉ là mộng.
Minh Dạ Phạm nghe được giọng nói kia, liền quay đầu nhìn người đang nằm trên giường, chỉ thấy người đó nhắm chặt hai mắt, tay vô lực vung lên, giống như là muốn bắt cái gì. Khóe môi hơi nhúc nhích, một mực la “ngu ngốc”.
Cúi đầu xem một chút Duy Nhất đang nằm trong ngực mình, quay đầu lại nhìn người trên giường. Minh Dạ Phạm thở dài một cái, anh biết, cái người Tuyệt luôn miệng chửi ngu ngốc lúc này chính là người đứng ở trước mặt anh. Vốn là anh còn muốn đem Duy Nhất đến nghỉ ngơi ở một nơi khác, đợi ngày mai Minh Dạ Tuyệt ổn định hơn một chút, mới để cho bé tới đây, khi đó bé cũng sẽ không quá sợ nữa. Nhưng hiện tại xem ra không được rồi.
Tuyệt, trong cơn hôn mê vẫn nghĩ tới sự tồn tại của bé, vậy anh chẳng thể mang Duy Nhất đi, thà để cho bé khóc thút thít ở đây, như vậy cũng không khiến cho người nằm trên giường lo lắng thêm. Hiện tại anh chỉ có thể chọn người nằm trên giường mà thôi.
- Duy Nhất, anh Tuyệt đang gọi em đó, chúng ta qua đó với anh Tuyệt có được không? - Minh Dạ Phạm buông lỏng người trong ngực ra, nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-truoc-cua-tong-giam-doc-satan/9242/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.