Chương trước
Chương sau
- Anh ơi!. - Minh Dạ Tuyệt vừa đi vào phòng ăn, Nguyễn Kiều Nhi liền tiến lên chào đón, mắt liếc nhìn sau lưng anh, cô muốn xem con nhỏ kia có đi theo không, sau khi xác nhận cô bé không có đi theo, trên mặt cô liền nở một nụ cười cười nịnh nọt.
Minh Dạ Tuyệt giống như không có nghe được lời của cô, chẳng thèm liếc cô một cái, bước qua cô, trực tiếp đi vào phòng ăn. Minh Dạ Phạm nhìn cô đứng ngây ngốc một chỗ, liền nở nụ cười khinh miệt, đi theo Minh Dạ Tuyệt vào phòng ăn. Xác định Nguyễn Kiều Nhi như người không tồn tại, khóe miệng xinh đẹp lập tức cong lên, không một tiếng cười.
Cũng chỉ ở trước mặt anh thì Nguyễn Kiều Nhi mới không tỏ ra phách lối, không đến nỗi ngay cả dòng họ mình cái gì cũng không biết.
Nguyễn Kiều Nhi thu hồi cánh tay đang cứng ngắn ở giữa không trung, nét cười trên mặt từ từ tắt đi, môi dần dần bị hàm răng cắn đến trắng bệch. Cô không hiểu, tại sao trong mắt của anh từ đầu đến cuối không hề để ý đến sự tồn tại của cô? Tại sao, tim của anh không đập vì cô?
Đột nhiên, cô ngẩng đầu lên, đôi tay chợt nắm chặt. Trên mặt lại khôi phục lại nụ cười, trong mắt lộ ra một tia quật cường, cô sẽ không chịu thua. Sau đó xoay người lại đi vào.
Coi như hiện tại trong lòng anh không có cô, một ngày nào đó anh sẽ thuộc về của cô. Nhất định là như thế!
Duy Nhất ngồi ở trong đại sảnh dưới lầu, nhàm chán chờ anh trở lại. Cô đã sớm ôm ba-lô của anh ở trong lòng. Cô lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve chiếc túi đeo màu đen, phần dây đeo có vẻ như đã rách. Thật không biết vì sao cái balo này đã cũ mà anh vẫn còn dùng.
Minh Dạ Tuyệt bước ra liền thấy cảnh tượng. Một đứa bé, một ba-lô sách, ngồi giữa một sofa lớn, xem ra có chút cô đơn, có chút bất đắc dĩ. Nhưng bé đang vuốt túi đeo lưng của anh cười thích thú. Nụ cười đẹp đến chói mắt.
Không biết vì sao, khi anh nhìn thấy bé, trong lòng ý nghĩ muốn trừng phạt bé đột nhiên biến mất chẳng còn dấu tích gì.
- Đưa tôi. - Minh Dạ Tuyệt đi tới bên cạnh bé, vươn tay nói.
Duy Nhất nghe được lời nói của anh vội vàng đem balô trong ngực đưa cho anh.
Lúc Minh Dạ Tuyệt nhận lấy balô, tay dừng lại, sau đó lại tiếp tục đi về phía trước. Ngón tay nắm chặt dây đeo lưng của chiếc túi, tham luyến hơi ấm tay của bé.
Duy Nhất thấy anh đã đi xa, cũng lập tức đứng lên, theo sát phía sau anh, cố gắng bám chặt bước chân của anh.
Nhìn anh ngồi lên xe, bé liền ngơ ngác đứng ở bên cạnh xe, trong mắt là ước muốn được đi cùng anh. Nhưng không có sự phân phó của anh, bé không dám đi lên. Bé thật sự rất muốn đi theo anh, dù phải ở ngoài trường học khô khan đợi chờ, bé cũng nguyện ý.
- Lên xe đi. - Minh Dạ Phạm nói với bé khi thấy bé mãi đứng nhìn mà không dám lên.
Duy Nhất chỉ là nhìn anh một chút, vẫn không có động tác tiếp theo, hai mắt quay lại nhìn Minh Dạ Tuyệt ngồi phía sau, anh chưa nói cho bé lên xe, bé không dám lên.
- Lên xe. - Minh Dạ Tuyệt liếc mắt nhìn Duy Nhất đang đứng bên cạnh xe nói.
Vừa nghe anh lên tiếng, Duy Nhất lập tức yên tâm, cười mừng rỡ bò lên xe, nhẹ nhàng ngồi vào bên cạnh anh, không dám nói tiếng nào.
Minh Dạ Tuyệt thấy bé đã ngồi vững vàng lập tức ra lệnh cho tài xế, tài xế nghe lệnh của anh lập tức cho xe chạy đi.
Chờ cho đến khi xe đi, Nguyễn Kiều Nhi từ trong một góc cây đại thụ bước ra, nhìn chiếc xe dần dần biến mất, cắn răng nghiến lợi.
Con nhỏ đó tự nhiên có thể ngồi lên xe của anh, không thể tha thứ được!
- Ông Lý, ông trước mang theo bé đi ăn sáng, sau đó giúp bé mua một ít quần áo thay đổi, rồi chở bé lại đây. - Đến cửa trường học, Minh Dạ Tuyệt phân phó với bác tài xế, sau đó không quay đầu chỉ nhanh chóng xuống xe.
- Cảm ơn anh Tuyệt, em sẽ đợi anh ạ. – Lúc Minh Dạ Tuyệt sắp đi vào cửa trường học, Duy Nhất đột nhiên nói lớn lên, giọng nói trong trẻo và rất rõ ràng.
Mặc dù “anh Tuyệt” dọc theo đường đi không thèm nói chuyện với bé, nhưng bé biết anh không có giận mình. Bằng không anh cũng sẽ không bảo tài xế đưa bé đi ăn cơm, rồi còn đưa bé đi mua quần áo nữa.
Minh Dạ Tuyệt nghe Duy Nhất la lớn ở phía sau lưng anh, bước chân ngừng lại một chút, sau đó lại tiếp tục đi về phía trước, thái độ vui vẻ đến lạ thường; mặc dù, anh không có cười, nhưng cũng không có sự lạnh lẽo như trước kia.
Minh Dạ Phạm nhìn khuôn mặt sự biến hóa trên khuôn mặt của anh trai, cũng quay đầu lại xem một chút người ngồi trên xe, mỉm cười hướng về Duy Nhất phất tay.
Cho đến bóng dáng của Minh Dạ Tuyệt biến mất ở cửa, Duy Nhất vẫn còn ngơ ngác đứng một chỗ nhìn anh.
Làm cho anh nổi giận, làm cho anh trở nên nhu hòa. Tuyệt, càng ngày càng trở nên đúng là một con người rồi, xem ra Duy Nhất thật sự là đặc biệt.
*****************************************
Chương 18: KHÔNG THỂ DẪN CÔ THEO (KẾT)
-----
Thời gian trôi thật nhanh, một ngày lại một ngày, một tháng tiếp một tháng, Duy Nhất cứ như vậy mỗi ngày ngồi trên xe chờ anh tan học, mỗi đêm ở cùng lại vào phòng ngủ cùng với anh, mặc dù trôi qua rất khô khan, nhưng nàng bé không cảm thấy nhàm chán.
Một ngày, Minh Dạ Tuyệt tỉnh lại không thấy Duy Nhất nằm ở trên giường, vì vậy nhìn quanh phòng tìm bóng dáng của bé. Có thể là thói quen mỗi ngày, khi tỉnh lại anh đều không tự chủ kiếm tìm bóng dáng của bé, hiện tại đến lúc rời giường rồi vẫn không thấy bé, trong lòng cảm thấy rất không thoải mái.
Ở trong phòng, quay một vòng lại một vòng, vẫn không có tìm được bóng dáng của bé, anh bắt đầu thấy nóng lòng.
Cô gái nhỏ này lại dám cho chơi trò trốn tìm với anh?
Anh đã tìm ở khắp tất cả các góc phòng, cũng không tìm được bóng dáng của bé, lòng anh rối bời chỉ muốn nổi giận, chỉ muốn mắng chửi người. Đang lúc anh nghĩ nên đi xuống lầu tìm kiếm, lại không ngờ nhìn thấy ngoài cửa sổ có một bóng dáng nho nhỏ đang khẽ di chuyển, anh nghi ngờ nên đi tới gần cửa sổ xem một chút.
Xa xa chỉ thấy bé cúi đầu từ từ đi vào sân cỏ, trong tay cầm một cây hoa dại không biết tìm được ở nơi nào, vô tình bé ngẩng đầu lên, anh lập tức nhìn thấy nụ cười trên mặt bé. Lúc này mới nghĩ đến mấy ngày trước, bé nói trong sân chẳng có cái gì cả, rất khó coi. Nói muốn là ở nơi này có một vài loài hoa, như thế sẽ rất đẹp. Lúc ấy anh còn chưa nói đồng ý, cũng không nói không đồng ý. Sau đó, bé không nhắc lại nữa, anh cũng cho là bé đã từ bỏ, không ngờ, thì ra bé không quên nhỉ?!?!.
Minh Dạ Tuyệt nhìn hồi lâu, mới xoay người đi xuống lầu, đi ra cửa lớn, từ từ đi về phía cái mặt dính đầy sình bùn của người nào đó.
- Ngu ngốc, ai bảo cô ngồi trồng hoa ở đây sao? - Minh Dạ Tuyệt đi tới, thấy cái lưng nhỏ đang ngồi chồm hổm trên mặt đất cố gắng đào một cái hố nhỏ, nhẹ nhàng đá đá cái mông của bé.
- Anh Tuyệt, chào buổi sáng. - Duy Nhất nghe được giọng nói của anh, lập tức đứng lên, ngẩng đầu nhìn anh cười lấy lòng.
Bé biết, mặc dù anh Tuyệt mỗi lần đều nói không để cho bé làm cái này, không để cho bé làm cái kia, nhưng anh lại không lần nào ngăn cản bé làm thế.
- Hôm nay. . . . . . Tôi muốn đi ra ngoài một chuyến, không thể mang cô theo được, cô ở nhà tự chăm sóc tốt cho mình. - Minh Dạ Tuyệt nhìn nụ cười của bé, qua một lúc lâu mới chậm rãi nói.
Anh có lo lắng, kể từ khi về đây cho tới bây giờ bé không hề rời xa anh nửa bước, nhưng chuyện lần này quá nguy hiểm, thật không thể mang bé theo được.
- Em thật sự là không có thể đi theo sao? - Duy Nhất ngẩng đầu lên nhẹ nhàng hỏi, trong lòng có chút thất vọng.
Kể từ khi về đây với anh, anh đi đến nơi nào, bé đều theo đến đó. Đột nhiên không để cho bé đi theo, bé có chút sợ hãi.
- Thật không thể, cô ở nhà tự chăm sóc mình. - Minh Dạ Tuyệt nhìn nụ cười biến mất trên gương mặt nhỏ, tâm có chút khó chịu.
Anh đây là sao vậy?
- Em có thể tự chăm sóc tốt cho mình. Anh Tuyệt, anh yên tâm đi ạ - Duy Nhất suy nghĩ thật lâu, sau đó cười nói. Chỉ là nụ cười có chút cứng ngắc.
Bé biết, bé không thể luôn đi theo phía sau anh, bé sợ có một ngày anh Tuyệt sẽ ghét bé, không cần bé nữa. Điều bé có thể làm, chỉ là ngoan ngoãn nghe lời anh thôi.
- Ừ, tôi đi đây. - Minh Dạ Tuyệt không nghĩ đến bé sẽ đáp ứng nhanh như vậy, anh còn tưởng rằng, thuyết phục bé còn phải mất khá nhiều thời gian, hoặc là bé sẽ khóc lóc đòi đi theo anh.
Nhưng lúc này bé lại bình tĩnh cười tươi, không hề có nửa câu đòi đi theo anh, để cho anh có cảm giác hơi mất mác, giống như đột nhiên anh bị người ta từ bỏ vậy.
- Anh Tuyệt, phải nhanh trở lại nhé, Duy Nhất sẽ luôn nghĩ tới anh. - Duy Nhất nhẹ nhàng bay lại, ôm lấy anh, ở cái trán nhỏ của anh đặt xuống một nụ hôn.
- Ừ. - Minh Dạ Tuyệt bởi vì nụ hôn chuồn chuồn lướt nước của bé, mà từ từ cười, nhẹ nhàng xoa xoa khuôn mặt đầy bùn của bé, sau đó xoay người đi về phía cửa lớn.
Trong lòng tất cả những tâm tình không tốt, bởi vì nụ hôn nhẹ trên trán của bé mà biến mất không hình không bóng. Nay những thói quen tiếp xúc với bé, thói quen nhận lấy nụ hôn trẻ con, nhìn nụ cười ngọt ngào của bé dần dần đi vào thói theo của anh.
Sau khi Minh Dạ Tuyệt đi, Duy Nhất liền ngơ ngác đứng đó, si ngốc nhìn anh ngồi vào xe hơi rời đi, nụ cười lặng lẽ biến mất. Xoay người lại ngồi xổm xuống đất, nhìn từ rừng cây đào tới vườn hoa dại, mệt mỏi thở ra.
Anh sẽ không bỏ bé, lâu như vậy anh đều không có bỏ lại bé, và sau này anh cũng sẽ không bỏ bé. Bé không thể ngày ngày đi theo bên cạnh anh, anh làm những chuyện này là vô cùng bình thường, bé không thể oán trách anh.
- Thế nào, cô bị anh Tuyệt từ bỏ sao?
Lúc Duy Nhất đang đứng ngẩn người, sau lưng vang lên một giọng nói, làm cho bé thật sự hoảng sợ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.