Duy Nhất bất đắc dĩ đi trở về ghế sofa, sa sút tinh thần, nằm chết trên ghế.
Tất cả những chuyện phát sinh ở hiện tại, thật làm cho cô nhức đầu
Buổi tối, Minh Dạ Tuyệt thật sự dẫn Nhu Nhi đến nơi này, nhưng mặc kệ Duy Nhất hỏi thế nào, nói những câu dễ nghe đến đâu, dẫu cô có rống giận đi nữa anh cũng không lên tiếng và cũng không chịu thả cô. Đến cuối cùng, cô chỉ có thể buông tha cho anh, không hỏi nữa.
- Tôi sẽ đưa con đi học!
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, sau khi ăn cơm xong Duy Nhất liền nói với Minh Dạ Tuyệt, chỉ cần cô có thể cùng Nhu Nhi ra cửa, chỉ cần có cơ hội rời đi thôi, cô sẽ có thể chạy đến vườn hoa tìm những người anh trai của mình, cô không tin mình không thể rời khỏi chỗ này.
- Hãy để anh đưa đi, em an tâm ở chỗ này chờ anh về là tốt rồi. - Minh Dạ Tuyệt nói dắt tay Nhu Nhi đi về phía cửa.
- Mẹ, đừng lo lắng, lần này cô tuyệt đối sẽ không gây chuyện. - Nhu Nhi nhìn mẹ mình một chút, thận trọng nói.
Kể từ ngày hôm qua, sau khi thấy cảnh mẹ nói chuyện với cậu, bé biết mẹ không những rất quan tâm bé mà mẹ vẫn còn tức giận về chuyện ngày hôm qua.
Mẹ như thế, bé chưa bao giờ thấy, hiện tại bé cũng không dám nói chuyện nhiều với mẹ.
Duy Nhất kinh ngạc nhìn Nhu Nhi, không thể tin được khi con gái mình lại nói chuyện với mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-truoc-cua-tong-giam-doc-satan/3247747/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.