Chương trước
Chương sau
Duy Nhất giống như điên chạy đến bên cạnh con gái, ngã phịch xuống bên cạnh gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy vết máu của bé, tâm đau thắt, hai tay run rẩy nhẹ nhàng ôm lấy thân thể nho nhắn của con, nước mắt rơi ướt nền gạch.

- Nhu nhi, Nhu nhi, tỉnh, nói chuyện, không cần hù dọa mẹ nha. - Duy Nhất nhẹ nhàng ôm lấy thân thể mềm mại hốt hoảng nói.

- Cái đó, cái đó, thật xin lỗi, đột nhiên đứa bé chạy đến trên đường, tôi… tôi không cố ý. - Một người thanh niên trẻ tuổi gấp gáp chạy đến bên cạnh bọn họ, trên mặt chảy đầy mồ hôi hột, còn mang theo chút hoảng sợ.

- Nhu nhi, nói một câu, nói với mẹ một câu đi, Nhu nhi, tỉnh.-Duy Nhất giống như không nghe được lời của người thanh niên kia, chỉ nhìn cô gái trong ngực nói lời nỉ non, cô cũng không muốn nghe người thanh niên kia nói gì thêm nữa.

- A, mợ cả, cô đừng như vậy, chúng ta trước phải đưa Nhu Nhi đi bệnh viện. – Dì Trương chạy tới, thấy trên trán trên quần áo Nhu Nhi đều là vết máu to, kêu lên một tiếng, ngồi xổm xuống, vội vàng nói.

- Đúng , đúng, đúng, đưa bệnh viện, tôi tôi. . . . . . Xe của tôi liền. . . . . . Tại nơi nào, mau. . . . . . Nhanh lên một chút. - Một thanh niên giống như phát hiện ra cái gì đó, nói lắp bắp.

- Đúng vậy, trước phải đưa bệnh viện - Duy Nhất ngơ ngác nhìn bộ mặt lo lắng của dì Trương, nhanh chóng hoàn hồn lại, vội vàng ôm lấy Nhu Nhi đứng lên.

- Mợ cả, nơi này. – Tài xế nhìn thấy một màn như thế, cũng đã sớm chạy xe tới, mở cửa xe đợi bọn họ vào.

Duy Nhất ôm cơ thể đầy máu me của Nhu Nhi lên, mau tới xe, người tuổi trẻ phía sau vừa thấy bọn họ lên xe, vội vàng cũng đi theo ngồi lên xe của mình, đuổi theo hai người.

Cấp tốc chạy đến bệnh viện, buồng tim những người trên xe dường như chết lặng.

Theo "Bành" một tiếng, cửa phòng cấp cứu đã đóng lại, Duy Nhất cũng lập tức ngồi sững trên đất.

Làm thế nào? Bảo bối của cô sẽ thế nào!

Hai hàng nước mắt không tiếng động, lặng lẽ rơi xuống gương mặt cô, hoảng sợ nhìn cánh cửa phòng cấp cứu, không thể tin được một khắc trước bảo bối của cô còn rất vui vẻ nay lại như thế.

Bảo bối, ngàn vạn lần con không thể gặp chuyện không may nha! Không cần bỏ lại mẹ đâu!

- Mợ cả, cô phải tính táo, cô phải nghĩ cho Nhu Nhi, ngộ nhỡ Nhu Nhi tỉnh lại nhìn thấy bộ dáng này của cô, sẽ rất đau lòng. – Dì Trương nhẹ nhàng kéo thân thể của cô nói, nhìn gương mặt trắng bệch của cô, đau lòng rơi lệ, bà chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng như thế này của cô, trước kia dù có chuyện lớn hơn nữa, cô cũng luôn là kiên cường đối mặt, nhưng hôm nay. . . . . . .

- Dì Trương, dì nói Nhu Nhi sẽ không có chuyện gì à? – Cô nhìn vào đôi mắt bình tĩnh của dì Trương, lời nói nhẹ giống như một mảnh lông vũ, đang tìm một chút xíu hi vọng.

- Không có việc gì, Nhu Nhi mạng lớn, nhất định không có việc gì, cô quên sao? Khi Nhu Nhi vừa mới học bò, liền từ trên cầu thang lăn xuống đất, khi đó cũng không có chuyện, lần này khẳng định cũng như thế, yên tâm, Nhu Nhi nhất định không có việc gì. – Dì Trương run rẩy vỗ phía sau lưng của cô, nói lời an ủi từ đáy lòng

- Đúng, không có việc gì, nhất định không có việc gì. - Duy Nhất nắm vai dì Trương, càng không ngừng nỉ non. Nước mắt vẫn không ngừng trào ra.

Đúng, Nhu Nhi là đứa bé nghịch ngợm, mỗi lần luôn hóa nguy hiểm thành bình an, lần này cũng nhất định không có việc gì.

- Ai là người thân của bệnh nhân. - Đang lúc này, cửa phòng cứu cấp đột nhiên mở ra, ngay sau đó một bác sĩ vội vã chạy ra, nhìn mọi người xung quanh hỏi.

- Là tôi, đứa bé. . . . . . không có sao chứ? - Duy Nhất nghe được tiếng mở cửa, vội vàng quay đầu lại lo lắng đi đến cạnh bác sĩ.

- À. . . . . . , đứa bé này nhóm máu RH- cực kỳ hiếm, nhưng kho máu chúng tôi không còn nhiều máu loại này, có thể trong quá trình phẩu thuật không đủ dùng, người thân nào mang nhóm máu này, nhanh một chút đến chỗ y tá kiểm tra – Bác sĩ nói tóm lược.

- Cái gì? Tôi không mang nhóm máu này - Duy Nhất khiếp sợ nhìn bác sĩ, đã không khóc nổi, vậy phải làm sao bây giờ? Nhu Nhi làm sao lại mang loại máu hiếm như thế?

- Các người mau liên lạc với ba đứa bé đi, nếu như cô không mang nhóm máu này, thì đó là cha của đứa bé. Liên lạc nhanh đi, chậm một chút hậu quả sẽ khó tưởng tượng – Bác sĩ nghiêm túc nói, đây không phải là chuyện nhỏ, nhất định phải làm nhanh chóng.

- A, được, tôi lập tức gọi cho anh ấy - Duy Nhất lấy điện thoại di động từ trong túi ra, nhấn một dãy số chưa bao giờ quên.

Phương Lập Được cầm tài liệu đi vào phòng làm việc của Minh Dạ Tuyệt, đưa cho anh khi anh đang chuẩn bị ra cửa:

- Tổng giám đốc Minh, đây là tài liệu anh cần

- Được, tôi tớ Hoàng Đô đây, nếu như thư ký Hạ gọi điện thoại, thì nói tôi đã đi rồi - Minh Dạ Tuyệt nhận lấy tài liệu của Phương Lập Được phân phó một tiếng, lập tức đi ra ngoài.

- Dạ - Phương Lập Được đồng ý một tiếng, đi theo anh ra ngoài, vừa mới chuẩn bị đóng cửa liền nghe đến trong phòng làm việc vang lên tiếng chuông điện thoại di động. Vừa định quay đầu lại định gọi Minh Dạ Tuyệt lại thấy anh đã sớm đi vào thang máy, Phương Lập Được xoay người lại đi theo tính hiệu của tiếng chuông, phát hiện bị cái điện thoại di động bị Minh Dạ Tuyệt quên lãng ở trên ghế sofa, cầm điện thoại di động lên nhìn dãy số phía trên, trong lòng có chút do dự nên nhận máy hay không, đến cuối cùng anh chỉ có thể nhấn nút nghe, sợ có việc gì gấp, trì hoãn không tốt lắm.

- Này, Tuyệt, anh mau đến bệnh viện đi - Điện thoại mới vừa thông bên trong lập tức truyền ra một giọng nói lo âu, khiến lòng người nghe run rẩy.

- Ách. . . . . . , thật xin lỗi, tổng giám đốc mới vừa đi ra ngoài, xin hỏi có chuyện gì? - Phương Lập Được lập tức hỏi.

- Anh ấy ở chỗ nào rồi? Nhanh gọi anh ấy đến nghe điện thoại đi - Nghe được giọng nói lạ, Duy Nhất ngẩng người một chút, nhưng giờ cô chỉ muốn nhanh chóng gặp được anh.

- Tổng giám đốc mới vừa đi ra ngoài nói chuyện làm ăn, lúc đi quên mang điện thoại di động, cho nên. . . . . .

- Làm cách nào để liên lạc với anh ấy? - Không đợi anh nói xong, Duy Nhất lập tức ngắt lời anh, cô không có thời gian để nghe anh dài dòng, cô chỉ muốn nhanh chóng tìm được chồng mình.

- Thật xin lỗi, tổng giám đốc nói khi làm việc không nhận điện thoại riêng, cho nên….

- Anh ấy đang ở đâu? - Duy Nhất lần nữa cắt đứt lời của Phương Lập Được.

- Đến đường XX, khách sạn ‘Hoàng Đô’ đi. Nếu như. . . . . . -Phương Lập Được mới nói được nơi này, đầu điện thoại bên kia trong đã truyền ra tiếng cắt đứt, bất đắc dĩ để điện thoại di dộng xuống lắc đầu một cái đi ra khỏi phòng làm việc, tính cách hai vợ chồng này thật giống nhau, lúc nào cũng vội vã.

Duy Nhất để điện thoại xuống, dùng sức thở bình thường của mình, quay đầu hỏi tài xế:

- Chú biết khách sạn Hoàng Đô trên đường XX không?

- Ách. . . . . . Tôi không biết, chẳng qua tôi sẽ hỏi một chút chắc có người biết. - Tài xế vội vàng nói, ông chỉ phụ trách đứa rước mẹ con hai cô, đối với những con đường trong thành phố thì không rõ.

- Cái đó, tôi. . . . . . Tôi biết khách sạn ‘Hoàng Đô’ ở đâu – Từ nãy giờ cậu vẫn luôn luôn đứng bên cửa, vội vàng giơ tay nói.

- Dì Trương, làm phiền dì ở chỗ này chờ, tôi lập tức sẽ trở lại. - Duy Nhất phân phó cho dì Trương xong, liền kéo người thanh niên bên cạnh rời đi.

- Vậy. . . . . . Cái đó, tôi có thể tự mình đi. - Người thanh niên trẻ tuổi bị cô kéo như thế, mặt lập tức đỏ bừng vội vàng nói.

- Câm miệng, dùng tốc độ chạy nhanh nhất, đuổi theo bước chân của tôi - Duy Nhất không do dự lập tức buông tay của cậu ra, lập tức co chân chạy về phía trước, cô biết nếu hiện tại cứ lôi kéo anh, tốc độ chạy sẽ giảm đi rất nhiều. Hiện tại thời gian chính là sinh mạng, cô nhất định tiết kiệm từng giây.

- Ách. . . . . . được - Nghe được lời của cô, người thanh niên trẻ tuổi lập tức đồng ý, cố gắng đi theo sát bước chân cô, lại phát hiện cự ly bọn họ mỗi lúc một dài ra. Người thanh niên trẻ tuổi giật mình nhìn cái cô gái đang chạy như bay, bước chân càng thêm nhanh chóng, cậu không ngờ, lấy tốc độ chạy nhanh nhất thế mà anh vẫn không chạy kịp cô. Khi anh đi tới xe, lại phát hiện cô gái kia đã sớm đứng bên cạnh xe đợi cậu đến trễ, hơn nữa còn có một khí thế tức giận vì cậu.

- Cái đó, cô. . . . . .

- Mau mở cửa xe - Người thanh niên trẻ tuổi vừa định hỏi cô làm sao chạy nhanh như vậy, lại bị Duy Nhất cắt đứt lời chưa ra khỏi miệng của cậu.

- A, - Người thanh niên trẻ tuổi bị cô ra lệnh như thế, tim đập mạnh, vội vàng móc chìa khóa xe ra, mở cửa xe ngồi lên. Cô gái này thật là đáng sợ.

- Nhanh lên một chút. – Khi xe lái trên đường, Duy Nhất thúc giục cậu gia tăng tốc độ, hiện tại cô muốn nhanh chóng tìm được Minh Dạ Tuyệt, vấn đề khác đều không nằm trong phạm vi lo lắng của cô.

- Cái đó, chạy nhanh dễ dàng gặp sự cố, tôi. . . . . .

- Nếu như bây giờ cậu không nhanh một chút, sẽ xảy ra án mạng, nhanh lên một chút. - Duy Nhất thét lớn ra lệnh, sinh mệnh của Nhu Nhi đã không cho phép trễ nãi mấy phút, nên bây giờ cô không thể chần chừ được.

- Ách. . . . . . , được, tôi đi liền - Người thanh niên trẻ tuổi vội vàng chuyển qua đường nhanh, gia tăng tốc độ, nhưng tất cả trong mắt Duy Nhất vẫn là chậm như rùa bò.

- Cậu là đàn ông sao? - Duy Nhất nhìn tốc độ lái xe của cậu, tâm như lửa cháy, tốc độ lái xe tám mươi kí lô mét trên giờ mà sao đến nhanh được.

- Hả? - Người thanh niên trẻ tuổi sững sờ, lời của cô có ý gì?

- Dừng xe. - Duy Nhất đột nhiên quát, lo lắng bệnh tình con gái không thể đợi chờ kịp, cô nhất định phải ra tay.

- Hả? - Người thanh niên trẻ tuổi giật mình trừng mắt, không phải mới vừa rồi cô bảo cậu lái nhanh một chút sao? Thế nào lại đột nhiên bảo cậu dừng xe?

Duy Nhất không lo được quá nhiều, duỗi tay ra bắt lấy tay lái của cậu, quẹo phải gấp, một cái tay khác chạm đến thắng xe, xe ‘két’ một tiếng đột nhiên dừng lại, cơ thể người thanh niên trẻ thiếu chút nữa đụng vào tay lái.

- Cô làm gì thế? Như vậy sẽ dễ gây đụng xe! - Người thanh niên trẻ tuổi bị chuyện xảy ra mà nóng nảy, giọng điệu cũng biến thành khó nghe.

- Nếu cậu chạy chậm thế làm sao mà xảy ra tay nạn xe cộ? Xuống xe. - Duy Nhất lướt qua thân thể cậu, dùng tay mở cửa xe, ra lệnh.

- Đừng nói là cô muốn lái. . . . . .

- Tôi muốn cậu xuống xe. - Duy Nhất nói xong, đôi tay ra sức đẩy cậu xuống xe, còn cô ngồi vào chỗ tài xế, sau đó ra lệnh cho người thanh niên trẻ - Ngồi vào bên kia, nói đường đi.

- Cô. . . . . . , - Gương mặt người thanh niên trẻ tuổi tức giận nhưng không phát ra được, dẫm chân mấy cái, căm giận chuyển qua ghế phụ lái, dù sao cũng là cậu tạo nên bi kịch hiện tại, nên chuyện cô nổi giận là có nguyên nhân.

- Đi như thế nào. - Duy Nhất nhìn chằm chằm con đường phía trước, lạnh lẽo hỏi.

- Trước mặt đi thẳng, cho đến khi thấy cái biển quảng cáo màu xanh trời thì quẹo phải. - Người thanh niên trẻ tuổi giận dữ nói, chưa từng có người nào dám nói chuyện với cậu như thế, nếu không phải là lỗi của cậu, cậu sẽ không để mình chịu uất ức như thế.

Cậu mới vừa nói xong, Duy Nhất đóng cửa lại đạp chân ga, xe lập tức ‘vèo’ một tiếng vọt ra ngoài, chạy nhanh như phóng tên lửa, dọc theo đường đi đưa tới những trận kèn xe đầy tức giận, mà Duy Nhất vẫn chăm chú nhìn về phía trước, tốc độ xe không có giảm ngược lại nhanh hơn.

- Uy. . . . . . Này, cô chậm một chút, xảy ra tai nạn xe cộ thì nguy - Người thanh niên trẻ tuổi nắm thật chặt cửa xe, giọng thét lớn. Bên tai là tiếng gió ào ào, để cho cậu sợ xe không tránh được đưa cả hai người đến cửa tử, chỉ thấy tất cả mọi vật xung quanh nhanh chóng lui về phía sau.

- Nếu như không có sự cố, thì cậu câm miệng cho tôi. Cậu chỉ cần ngồi đó nói đường đi là tốt rồi - Duy Nhất không để ý đến vẻ mặt bất mãn của cậu, chỉ là lạnh lùng nói.

- Phía trước có biển quảng cáo, quẹo phải, cô chạy chậm một chút. - Người thanh niên trẻ tuổi nắm thật chặt cửa xe, tay đã trắng bệch, trong mắt tràn đầy sợ hãi, đây là phụ nữ sao, sao lại lái xe như đòi mạng vậy, tay đua xe cũng chưa chắc có thể chạy đến tốc độ này!

- Trước. . . . . . Trước mặt là đến - Đến cuối cùng người thanh niên tuổi trẻ chỉ có thể mang sắc mặt trắng bệch, khi xe dừng ở khách sạn ‘Hoàng Đô’, cậu mới định thần lại bước xuống xe, nhưng bước chân đã nhũn ra.

- Tổng giám đốc Minh, anh đã tới. - Đã chờ từ sớm ở cửa, Hạ Thanh Lịch vừa nhìn thấy bóng dáng của Minh Dạ Tuyệt, vội vàng đè vui sướng trong lòng xuống, mặt mỉm cười đi ra đón anh.

- Tổng giám đốc Dương đang ở đâu? - Minh Dạ Tuyệt tiếp tục đi về phía trước, đối với sự chào đón của Hạ Thanh Lịch cũng không đặc biệt để ý tới.

Hạ Thanh Lịch nhìn bóng lưng tuấn nhã của anh, nụ cười trên mặt từ từ biến mất, khẽ cắn đôi môi đỏ mọng cho thấy cô đang bất bình, nhưng đảo mắt cô lại lộ ra một bộ cười nịnh nọt. Anh với cô có khoảng cách bây giờ đã là tiến bộ, tin tưởng trải qua tối nay, anh sẽ càng đến bên cạnh cô?

- Tổng giám đốc Dương đang ở phòng đợi ạ. - Hạ Thanh Lịch đi theo bước chân của anh, đang muốn đến gần anh.

- Ừ - Minh Dạ Tuyệt gật đầu một cái, bước chân chưa từng dừng lại. Đối với Hạ Thanh Lịch kéo ra một cự ly nhất định.

Đi tới trước thang máy, Hạ Thanh Lịch bước lên trước, đưa tay bấm thang máy, sau đó trở ra phía sau lưng anh, chờ thang máy đến.

- Tuyệt, Minh Dạ Tuyệt. - Khi cửa thang máy mở ra, Minh Dạ Tuyệt đang chuẩn bị đi vào, sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng thét lo lắng.

Nghe được giọng nói kia anh nghi ngờ quay đầu lại, từ xưa tới nay chưa từng có ai dám lớn tiếng gọi tên anh như thế, là ai to gan như vậy? Lại dám ở nơi ngày gọi thẳng tên anh?

Khi thấy bóng dáng của người đàng chạy như bay đến thì mặt của Minh Dạ Tuyệt từ từ biến thành màu đen, cô gái ấy đến đây làm gì?

- Tuyệt, đi theo em - Duy Nhất thở không ra hỏi, chạy đến bên cạnh anh, kéo tay của anh muốn lôi anh đi.

- Cô nổi điên cái gì thế? hiện tại tôi có chuyện không thể đi theo cô, cô nhanh đi về nhà đi. - Minh Dạ Tuyệt cau mày nói, từ khi nào cô gái này lại trở nên vô lễ thế hả?

- Tuyệt, Nhu Nhi xảy ra tai nạn xe cộ, hiện tại vô cùng cần anh, xin anh theo em đến bệnh viện được không? - Duy Nhất nói lần nữa, trong mắt tràn đầy van xin, cầm tay của anh run rẩy không biết làm gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.