- Ách. . . . . . Được - Minh Dạ Phạm ngẩn ra nhìn nụ cười có chút đau lòng trên mặt cô. Anh nhìn ra được việc cô không muốn nhắc đến Minh Dạ Tuyệt, chuyện này là sao thế? Mấy ngày trước bọn họ không phải vẫn tốt lắm sao? Mặc dù quan hệ của bọn họ xem ra cũng không thân mật, nhưng không đến nổi trách mặt nhau?
Không được, anh không muốn nhìn thấy cô đau lòng, anh nhất định phải đi tìm anh cả, làm sáng tỏ mọi chuyện mới được.
Nghĩ tới đây Minh Dạ Phạm xoay người khỏi phòng bệnh, đi tới hành lang liền móc ra điện thoại di động.
Thật là một nha đầu ngốc, biết rõ từ nhỏ người ở nơi đây không nhiều lắm, vậy mà vẫn cứ đợi chờ, trải qua mấy ngày này, cô biết mình đau đớn thế nào, chỉ có thể nhìn Minh Dạ Tuyệt thờ ơ, nhưng cũng không dám oán than với ai cả.
Khi Minh Dạ Tuyệt tỉnh lại đã là sáng hôm sau, nhìn chỗ mình đang ở là một nơi xa lạ có hơi sững sờ, sau đó từ từ nghĩ lại mọi chuyện.
Tối ngày hôm qua, anh đi đàm phán với nhóm lão đại Hắc bang, cho đến đêm khuya mới kết thúc, mệt mỏi nên anh không muốn lách đường xa về nhà cho nên trở về phòng làm việc, khi tỉnh lại thì làm việc luôn.
Ai! Thật là nhức đầu, những trưởng lão cao cấp vừa nghe đến việc anh muốn thay đổi cơ cấu bang Thiên Minh, thiếu chút nữa liền muốn giết anh, thề kiên quyết phản đối, ngày hôm qua anh hẹn tất cả bọn họ ra ngoài nói chuyện, về phương thức phát triển sau này của bang Thiên Minh, cuối cùng bọn họ đều nói động lòng, cũng đồng ý cách làm của anh. Nhưng khiến cho anh mệt mỏi đến gần chết.
- Tổng giám đốc anh tỉnh rồi à. - Mới vừa đứng dậy, sau lưng liền truyền đến một giọng nói ngọt ngào, hồ nghi quay đầu lại thấy một cô gái tóc dài xõa vai, mặc áo đầm màu hồng đứng bên cạnh mỉm cười nhìn anh, mang theo một vẻ dịu dàng đầy ý nhị.
- Cô là ai? - Trong lúc nhất thời Minh Dạ Tuyệt có chút mê hoặc, nhăn mày lạnh giọng hỏi. Bây giờ còn không phải là giờ làm việc, nơi đây là phòng nghỉ riêng của anh, cô ta vào bằng cách nào!
- Anh quên rồi sao, em là thư ký Hạ Thanh Lịch, ngày hôm qua anh bảo em đi bàn chuyện ở khách sạn ‘Hoàng Đô’ cùng với anh đó. - Hạ Thanh Lịch nhẹ nhàng mỉm cười nhìn anh, không hề chú ý đến sự lạnh lùng cua anh.
Cô đã chờ đợi cơ hội này hai năm rồi, rốt cuộc cũng có cơ hội tiếp cận anh, tối ngày hôm qua cô luôn ở bên cạnh anh, một bước cũng không rời.
- Thật sao? - Minh Dạ Tuyệt cúi đầu nghiêm túc nhớ lại chuyện ngày hôm qua, ngày hôm qua anh uống hơi nhiều rượu, không nhớ ra được quá nhiều chuyện. Chỉ nhớ đúng thật anh bảo một thư ký cùng anh đến khác sạn ‘Hoàng Đô’, còn đoạn sau như thế nào, trong đầu anh chẳng có chút ấn tượng gì cả.
Hạ Thanh Lịch chỉ là nhàn nhạt mỉm cười nhìn gương mặt lạnh lẽo của anh, chân mày hơi nhíu, cũng không nói gì, một mình lẳng lặng chờ anh nhớ ra. Cô cố gắng duy trì nụ cười ngọt ngào, cố gắng đem mình trở thành một người ưu nhã. Nhưng chỉ có chính cô mới biết, hiện tại tim của cô đang đập mạnh như thế nào.
"Đinh linh linh, đinh linh linh." Đang lúc Minh Dạ Tuyệt lâm vào trầm tư, điện thoại bên ngoài phòng làm việc vang lên cắt ngang suy nghĩ của anh.
Không chần chờ, Minh Dạ Tuyệt đứng lên sải bước đến ngoài cửa chỗ Hạ Thanh Lịch đang đứng. Lúc đi qua cô, chóp mũi xẹt qua một mùi thơm quen thuộc, Minh Dạ Tuyệt sửng sốt liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó đi về phía phòng làm việc.
Khi anh đi qua Hạ Thanh Lịch khẽ cúi đầu, lộ ra cái cổ trắng noãn, trên mặt vẫn là nụ cười nhàn nhạt. Cô biết mình rất đẹp, không có bất kỳ một người đàn ông nào có thể chống lại vẽ đẹp của cô.
Nhưng anh chỉ hơi dừng lại, rồi rời khỏi cô, trong khoảnh khắc Hạ Thanh Lịch thấy anh rời đi, lông mi cong lên sau đó khôi phục nụ cười dịu dàng, giống như mới vừa rồi anh nhất thời hoa mắt mà thôi.
- Uy. . . . . . Chuyện gì? - Minh Dạ Tuyệt vuốt lại đầu hơi say của mình, cầm ống nghe lên tức giận hỏi, sớm như vậy là ai gọi anh?
- Anh cả, rốt cuộc có chuyện gì thế, em gọi điện thoại cả đêm cho anh mà không được. Anh gặp chuyện gì mà tắt máy thế? - Điện thoại vừa thông, Minh Dạ Phạm lập tức răng rắc hỏi, giọng điệu cũng không tốt cho lắm. Hiện tại anh mới nhận điện thoại là sao, tối hôm qua tự nhiên tắt máy, hơn nữa cố tình để ngay thời điểm Duy Nhất sinh thì tắt máy.
Anh gọi điện thoại mười mấy lấy, bảo người trong bang gọi hơi trăm cuộc, nhưng không lần nào thông cả, nghĩ đến lúc này anh có lẽ đã đến văn phòng rồi, cho nên vội vàng liền gọi đến phòng làm việc của anh. Không ngờ anh đúng là đang ở đó.
- Không gọi được? Làm sao lại không gọi được. Anh vẫn luôn mở máy mà! Có chuyện gì gấp cần tìm anh sao? - Minh Dạ Tuyệt kỳ quái hỏi, Phạm không bao giờ tìm anh lại dùng giọng khẩn trương thế, huống chi cả đêm tìm anh. Nhưng điện thoại của anh không tắt máy chuyện này còn lạ hơn.
- Bây giờ anh mau tới bệnh viện đi, chuyện khác sau này hãy nói. - Minh Dạ Phạm không để ý giải thích cái gì, vội vàng nói. Trực giác cho là anh biết là anh phải tự tìm lý do.
- Đến bệnh viện làm cái gì? Em xảy ra chuyện gì sao? - Nghe đến đó, lòng của Minh Dạ Tuyệt căng thẳng liền vội vàng hỏi.
- Không phải là em, là chị dâu, chị dâu sinh rồi. - Minh Dạ Phạm trợn trắng cả mắt, chẳng lẽ anh không suy nghĩ một chút sao? Vừa nói bệnh viện liền cho là anh đã xảy ra chuyện, làm sao anh lại xui xẻo như thế?
- À? Sinh? Được, anh lập tức đến. - Minh Dạ Tuyệt cúp điện thoại, xoay người đi về phía phòng nghỉ ngơi muốn tìm chìa khóa xe, lại vừa hay nhìn thấy Hạ Thanh Lịch đang đứng trong phòng.
- Trở về đi, sau này không có lệnh của tôi, cô không được bước vào phòng này dù nửa bước. - Minh Dạ Tuyệt nhìn qua cô, trực tiếp đi vào phòng nghỉ, khi đi qua tủ giường nhìn thấy điện thoại đang ở trạng thái khóa nguồn.
- Cô động tới điện thoại di động của tôi sao? -Minh Dạ Tuyệt cầm điện thoại tối đen lên, giọng nói trở nên trầm thấp, điện thoại di động tắt máy, mà trước giờ anh chưa bao giờ tắt máy, mặc kệ uống không uống rượu hay uống rượu đều không khóa máy.
- Ách. . . . . . , là tổng giám đốc nói không hi vọng có người tới quấy rầy, cho nên em chủ động khóa máy, thật xin lỗi. - Hạ Thanh Lịch vội vàng cúi đầu mang theo vẻ uất ức, nhẹ giọng nói, giống như cô chỉ phạm một sai lầm nhỏ mà thôi .
- Tôi cho phép cô động đến điện thoại của tôi sao? Dùng thân phận gì động đến đồ của tôi? Một thư ký nhỏ mà dám làm thế sao? Ai cho phép cô làm thế? - Minh Dạ Tuyệt từ từ quay đầu lại, từng bước đi tới gần cô, giận không kềm chế được lạnh lùng quát.
- Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi không phải cố ý, chỉ là tôi sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh mà thôi, tôi thật sự không cố ý, làm sai chỗ nào, tôi sẽ đổi, tôi nhất định sẽ sửa , xin anh đừng nóng giận, đừng sa thải tôi. – Nhìn anh càng ngày càng đến gần thân thể Hạ Thanh Lịch lui về phía sau mấy bước, âm thanh có chút run rẫy, mang theo vài tia uất ức, vẫn cứ nói xin lỗi.
Minh Dạ Tuyệt nhìn cô cúi thấp đầu, nghe cô không ngừng nói xin lỗi, tâm chợt nhéo lên, đột nhiên nhớ tới mười năm trước, một cô bé không ngừng van xin anh: " Đừng, anh Tuyệt, em không muốn đi, em làm sai chỗ nào, em sửa, tất cả em đều sửa đổi. Anh đừng bắt em đi có được hay không? Anh Tuyệt, em sợ" (Edit: Chương 25:Không cho) giọng nói kia như xé rách cõi lòng anh.
"Đi ra ngoài, cút ra ngoài, đừng xuất hiện trước mặt của tôi." Minh Dạ Tuyệt chợt hét lớn, trong lòng đột nhiên dâng lên tia đau đớn, để cho anh không thể khống chế tâm tình của mình.
Tại sao bóng dáng cái đồ đần không thể biến mất? Nếu không để cho anh tìm được cô, tại sao không cho nó biến mất khỏi trí nhớ anh luôn đi? Vì cái gì mà vào những lúc anh lơ đãng nó lại xông ra khỏi đầu anh?
- Dạ, cám ơn, cám ơn tổng giám đốc. - Hạ Thanh Lịch giống như bị hù dọa khiến kinh sợ, liếc khuôn mặt nhỏ nhắn, liền vội vàng xoay người trốn ra khỏi phòng làm việc. Nhưng trong nháy mắt khi cô xoay người đóng cửa lại, trên mặt đã không có vẻ kinh sợ, hốt hoảng, thay vào đó chính là tràn đầy hài lòng, coi như cô chọc giận anh, còn có thể từ phòng làm việc của anh đi ra mà không bị thương tích? Nói như vậy, vẻ mặc dịu dàng của cô cũng có tác dụng? Xem ra sau này chỉ cần dùng chiêu này có thể đến gần anh, không bị anh đẩy ra khỏi cửa rồi.
Nghĩ tới đây, mặt Hạ Thanh Lịch mang nụ cười tự tin, ưu nhã bước đi, xoay người đi về phía phòng làm việc của cô trong hai năm qua.
Minh Dạ Tuyệt nhắm mắt lại thật vất vả lấy lại hơi thở bình thường, thở ra một hơi, cầm quần áo lên xoay người rời khỏi phòng làm việc, nên quên đi, thật nên quên đi, đồ đần! dù là trừng phạt tôi, như vậy cũng đã đủ chưa?
Một cô gái đã sinh con cho anh? Anh không nghĩ việc đó lại nhanh như thế, mấy ngày nay, anh bận tối mắt tối mũi, quên bên cạnh còn có một người, trên căn bản mỗi ngày đều dồn tất cả tinh lực vào công việc, cho đến mệt mỏi mới bò lên giường ngủ, cho nên không chú ý đến cô nhiều lắm, chính anh cũng quên chuyện cô mang thai.
Nghĩ tới đây, anh vội vàng bấm thang máy đi ra khỏi phòng làm việc, thang máy lập tức mở ra.
Cô sanh con, anh lại chẳng có ở bên cạnh cô, trong lòng đúng là có chút áy náy.
Minh Dạ Tuyệt vừa đi vào thang máy, nơi khúc quanh có một người bước ra, mang trên mặt nụ cười lạnh lẽo.
Hai năm đợi chờ, cô đã đợi hai năm rồi, nhưng không có cơ hội tiếp cận anh, chuyện ngày hôm nay, sẽ phải là một bước ngoặc mới?
Minh Dạ Tuyệt, sớm muộn cũng có một ngày anh thuộc về em, chỉ của một mình Hạ Thanh Lịch em thôi, sẽ không chia sẻ anh với ai cả.
Minh Dạ Tuyệt chạy như bay đến bệnh viện, tìm được phòng bệnh của Duy Nhất thì đẩy cửa phòng vào, liền nhìn thấy Duy Nhất đang nằm trên giường, một cái đầu nhỏ đang nằm bên cạnh cô. Mà dì Trương cũng ngủ gật bên cạnh.
- Cậu cả. - Dì Trương nghe được âm thanh lập tức mở mắt ra, nhìn thấy anh đi tới vội vàng đứng lên.
- Ừ, cô ấy thế nào rồi? - Minh Dạ Tuyệt nhìn cô gái thân người gầy gò vì mệt mỏi nên ngủ thiếp đi, nhỏ giọng hỏi.
Cô giống như rất mệt mỏi, hai gò má vốn đỏ thắm hiện tại hoàn toàn trắng bệch, đôi môi đỏ hồng bây giờ đã chồng chất vết thương, có phải là trong quá trình sinh ẩn nhẫn đau thương mà cắn môi không?
- Mợ cả vừa mới ngủ ạ, đêm qua cô ấy đã rất mệt mỏi! - Dì Trương nhẹ nhàng nói, chỉ sợ sẽ đánh thức Duy Nhất.
- Cậu cả, cậu cả cậu xem cô bé một chút này, dáng dấp rất đẹp. - Dì Trương nhẹ nhàng nói xong lập tức tránh ra, để anh có thể đi tới. Nhìn cái đầu nhỏ tràn đầy vui mừng khi gặp được cha mình.
- Ừ, tốt. Xấu. - Minh Dạ Tuyệt cúi người nhìn về hai mắt mở to của cô gái nhỏ, vừa nghe đến giọng nói của anh liền cao mày.
Nhìn một chút, trong lòng của anh có một cảm giác rất lạ, cái vật nhỏ này chính là con anh sao? Nhưng vì sao nó lại nhỏ thế, khuôn mặt nhỏ nhắn hoàn hảo một chút coi như là trắng trắng mềm mềm, nhưng mấy ngón tay kia có chút khó coi, da dẻ lại nhiều nếp nhăn, thật là xấu xí.
- Đứa bé đều là như vậy, qua mấy tháng đẹp được. – Dì Trương sững sờ, buồn cười nói. Đứa bé nào chẳng như thế? Đứa bé này đã coi như là đẹp rồi, vừa sinh đã sạch sẽ, không có một chút dơ bẩn.
- À. - Minh Dạ Tuyệt nhàn nhạt đáp một tiếng, nhìn đứa trẻ không ngừng chuyển động, mắt trong suốt, môi chúm chím, khóe miệng từ từ vẻ ra nụ cười.
"Tích tích tích, tích tích tích." Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, khiến đứa bé giật mình, miệng nhếch lên, vừa nhắm mắt liền thấy nước mắt sắp trào ra.
Minh Dạ Tuyệt lấy điện thoại di động ra nhìn một chút, sau đó bấm nút nghe, đó giờ anh đều nghe điện thoại như thế, nhưng không nghĩ lúc này đang có một đứa nhỏ, đang khóc ré lên, âm lượng giống như uất ức vì bị vứt bỏ, chỉ chốc lát sau cả khuôn mặt liền đỏ bừng, thở không ra hơi. Thậm chí khiến Minh Dạ Tuyệt căn bản không nghe rõ người bên kia điện thoại đang nói gì.
- Câm miệng. - Minh Dạ Tuyệt không nghe được âm thanh trong điện thoại, lòng có chút phiền não, anh không biết làm thế nào cho vật nhỏ ngừng khóc, không thể làm gì khác hơn là rống to.
Đứa bé nghe tiếng thét của anh, đột nhiên dừng lại, trong mắt tràn đầy uất ức, sau đó chu cái miệng nhỏ ‘oa’ một tiếng khóc lớn hơn, so với âm lượng mới rồi còn cao hơn, kinh người hơn.
- Cậu cả, xin cậu nhỏ tiếng thôi, đứa bé đang bị hù sợ. Bé còn nhỏ chưa hiểu được lời cậu - dì Trương vội vàng nói, muốn qua ôm đứa bé.
Minh Dạ Tuyệt kéo tay dì Trương lại, nhìn không nhìn đến bà, mà nhìn thẳng vào mặt đứa bé đang khóc bù lu bù loa, chỉa tay về phía lỗ mũi nhỏ của bé. Anh không tin không trị được vật nhỏ này.
- Con. . . . . . Câm miệng cho ba.
Duy Nhất đang chìm trong giấy ngủ, đột nhiên nghe được tiếng khóc ré bên tai, ngay sau đó nghe được một tiếng rống giận dữ có một không hai, sợ hãi lập tức mở mắt ra, liền nhìn thấy Minh Dạ Tuyệt đang chỉ tay vào lỗ mũi đứa bé, lạnh giọng ra lệnh bé không được khóc.
Duy Nhất thấy như vậy sợ hết hồn, vội vàng lật người đứng lên đưa tay ôm lấy đứa bé đang khóc đến thở không thông, chỉ sợ anh sẽ đánh bé.
- Bảo bảo ngoan, không khóc, không khóc, mẹ thương nha. - Duy Nhất ôm vật nhỏ trong ngực, dùng một giọng nhẹ nhàng dỗ dành. Quả nhiên, chỉ chốc lát sau vật nhỏ như nhận được sự an ủi của cô, lập tức ngừng khóc.
Minh Dạ Tuyệt cau mày nhìn đứa bé đang dần dần nít khóc, lần nữa nhăn mày, cảm giác đứa bé này hình như là cố ý làm anh thất bại.
- Này, uy? – Tiếng điện thoại trong ta, kéo lại lực chú ý của Minh Dạ Tuyệt.
- Mời anh đi ra ngoài gọi điện thoại được không? - Duy Nhất cúi đầu nhìn đứa bé vẫn khóc thút thít trong ngực, lại không ngừng dỗ bảo bối, lạnh giọng nói.
- Tôi. . . . . . Tới thăm cô. - Minh Dạ Tuyệt muốn nói xin lỗi chưa kịp chạy về, muốn nói cảm ơn về sự khổ cực của cô, muốn nói rất nhiều lời nói, nhưng đến cuối cùng cái gì cũng không ra được, chỉ còn lại một câu như vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]