Đứa bé trong bụng của Duy Nhất đã được năm tháng. Ngày đó, khi Duy Nhất đang đi bộ bên cạnh vườn cây gần nhà, đứa bé trong bụng đột nhiên đá cô một cước, Duy Nhất giật mình há miệng một lúc lâu mới phản ứng được, cúi đầu nhìn chiếc bụng của mình, kích động không cách nào diễn tả nổi, đứa bé thuộc về anh và cô đã biết cử động rồi, đây là một cảm giác vô cùng thiêng liêng.
Không biết anh Tuyệt nhìn thấy hình ảnh này sẽ như thế nào? Là vui vẻ? Là kinh ngạc? hay cũng như cô kích động không thôi?
Trong lòng Duy Nhất không ngừng tưởng tượng cảnh Minh Dạ Tuyệt biết tin tức này sẽ như thế nào, trên miệng lộ ra một nụ cười ngọt ngào
Buổi tối anh mới vừa bước vào cửa nhà, cô vui vẻ vội vàng chạy đến trước mặt anh, không để ý đầu tiên phải giúp anh hâm nóng cơm, cũng không kịp đợi anh đặt cặp công văn của mình xuống, mà kéo cánh tay của anh cuốn lấy bước chân của anh.
- Tuyệt, hôm nay đứa bé động đẩy ạ? - Duy Nhất lôi kéo tay anh, ngửa đầu nhìn vẻ mặt lạnh lùng của anh.
- Cái gì? - Minh Dạ Tuyệt ngước mặt nhìn nụ cười của cô, không hiểu cô nói cái gì nữa.
Không phải anh mau quên, mà khi anh bước lên giường cảm thấy bụng cô rất phiền toái, liền không muốn chú ý đến đứa trẻ trong bụng cô nữa. Cũng chưa từng nghĩ tới kể từ ngày mang thai đưa bé đến nay đã là mấy tháng.
- Đứa bé, con của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-truoc-cua-tong-giam-doc-satan/3247697/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.