Chương trước
Chương sau
Trong bệnh viện

Minh Dạ Tuyệt chăm chú nhìn túi nước biển đang chạy từng giọt, từng giọt vào trong cơ thể cô, lại nhìn đến gương mặt khẽ nhíu chặt của Duy Nhất, sau đó thở dài một hơi.

Bác sĩ nói cô bị dị ứng với cồn rượu, nếu không đưa đến đây kịp thời, có thể sẽ lên cơn sốc, thậm chí sẽ nguy hiểm đến tính mạng. May chỉ là dị ứng mạn tính, nếu như thật sự là cấp tính thì hiện tại chỉ sợ sớm đã gặp Diêm Vương rồi. Nếu như sau khi uống rượu, cô lập tức uống thuốc chống dị ứng, cũng chỉ sẽ bị những đốm nhỏ thôi không có vấn đề gì lớn lao, nhưng vấn đề chính là cô không có uống thuốc, hơn nữa còn không ăn cơm cả ngày, thân thể mệt lả tạo thành hôn mê bất tỉnh.

Đây là lỗi của anh sao? Không, không phải lỗi của anh, người đáng trách nhất là cô vì đã không nói rõ mọi chuyện, không uống thuốc kịp thời.

- Ngu ngốc, thật là một ngu ngốc. - Minh Dạ Tuyệt nhè nhẹ vỗ về gương mặt đang ngủ say của cô, đứng dậy nằm chết dí bên người cô, đem cánh tay lòn xuống dưới cổ cô, để cho đầu của cô nằm sát trong khuỷu tay mình. Dùng mũi ngửi hương thơm nhàn nhạt trong cơ thể cô, hai mắt nhắm nghiền.

Tối ngày hôm qua anh phát hiện nếu ôm cô ngủ, anh có thể ngủ vô cùng an ủi, hơn nữa cũng không có cảm giác nằm mơ gặp ác mộng. Đây chính là chuyện mười năm qua chưa từng xảy ra. Đây chính là lý do đột nhiên anh lưu luyến cô, cũng là lý do anh nói với cô, phụ nữ của anh không thể dính tới người đàn ông khác, nếu cô cứ ở bên cạnh anh cô sẽ không đi gặp người đàn ông khác.

Trong phòng bệnh yên tĩnh, hô hấp của hai người từ từ nhỏ lại, không còn bất cứ tiếng động nào khác. An tĩnh đến khiến cho người ta không thể thở nổi, chỉ sợ quấy rầy không khí yên tĩnh của hiện tại. Tâm, cách xa nhau vạn dặm, nhưng thân thể lại dính chặt lên người nhau.

Có phải vì thân thể quá gần nên tiếng lòng dù cách xa vạn dặn cũng đang quyện hòa cùng nhau hay không?

Không biết, cũng không ai biết.

“ken két” một tiếng cửa nhẹ nhàng mở ra, chú Trương từ từ đi tới, khi ông thấy hai người đang nằm trên giường trắng thì sững sờ, sau đó nhẹ nhàng đi tới bên giường, nhìn ống truyền dịch đã gần cạn, đưa tay nhẹ nhàng rút kiêm tiêm trên tay Duy Nhất ra, đặt tay Duy Nhất lên cổ Minh Dạ Tuyệt, nhẹ nhàng cười một tiếng, sau đó rón rén rời khỏi phòng bệnh.

Cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy cậu cả đối với cô gái nào lại chăm sóc đặc biệt như vậy. Trước kia đừng nói đến chuyện anh ngủ với một cô gái nào đó, sợ rằng cơ hội cho một cô gái nào đó đụng chạm đến anh cũng rất hiếm; vậy mà bây giờ cậu cả lại có thể chủ động đến gần cô, đã nói lên sự đặc biệt của cô. Cô gái này có thể là một trong những vật hiếm hoi được ở bên anh?

Sáng sớm, Minh Dạ Phạm lo lắng đứng trước cửa nhà của Minh Dạ Tuyệt, chần chờ không biết nên đi vào hay không, ngày hôm qua Duy Nhất nói những lời đó để cho anh hoang mang, cũng làm cho anh nuối tiếc. Anh muốn đi vào, nhưng lại sợ nhìn thấy sự lạnh lùng trong mắt Duy Nhất.

- Cậu hai, cậu có muốn vào bên trong không? - Đang lúc anh không biết nên làm thế nào; rốt cuộc có nên đi vào hay không, thì một giọng nói truyền từ sau lưng anh tới.

- Ách. . . . . . , Chào buổi sáng dì Trương. - Minh Dạ Phạm thấy người trước mắt, gãi gãi đầu lúng túng không biết phải nói gì mới phải.

- Cậu hai muốn ăn cơm sao? Tôi đã làm xong, vào đi! – Dì Trương mỉm cười nói, mới vừa rồi chú Trương gọi điện thoại cho bà nói bà lên phòng của mợ cả lấy ít quần áo sau đó đưa tài xế mang đến bệnh viện, sau khi bà đưa quần áo cho tài xế xong, mới trở về liền gặp anh đứng lúng ta lúng túng ở ngoài đường, bà cũng không rõ vì sao anh lại không vào, nhìn qua giống như đang do dự cái gì đó.

- Được. - Minh Dạ Phạm vừa nghe đến lời dì Trương nói, lập tức đồng ý đi vào, giọng nói kia như thể vui mừng không kịp đợi chờ.

- Dì Trương, anh cả đâu? - Minh Dạ Phạm nhìn nhà ăn trống rỗng, nghi ngờ hỏi người đang bới cơm cho anh.

- Mợ cả bị bệnh, tối qua cậu cả ôm cô đi ra ngoài đến nay chưa trở về, cũng không biết hiện tại mợ cả ra sao nữa? haizzz! - Dì Trương nói qua, liền dừng động tác tay lại, thở dài một cái.

- Ngã bệnh? Dì nói mợ cả ngã bệnh sao? - Minh Dạ Phạm nghe được câu này giật mình ngẩng đầu nhìn gương mặt u sầu của dì Trương.

- Đúng vậy, mỗi ngày đều rất tốt, thế nào mà không ở nhà có một ngày lại ngã bệnh? Thật sự là kỳ quái. – dì Trương cúi đầu chậm rãi nói, bắt đầu gắp thức anh cho anh. Không có để ý đến Phạm sau khi nghe nói Duy Nhất bị bệnh liền thay đổi sắc mặt.

Mặc dù bà chưa từng nói chuyện nhiều với mợ cả, nhưng bà cảm thấy, cô ấy là một người rất tốt. Chỉ là không biết vì sao cô ấy lại ngã bệnh?

- Bọn họ đang ở bệnh viện nào? - Minh Dạ Phạm run giọng hỏi, có phải là lỗi của anh không? Cô ngã bệnh là do anh sao?

- Chú Trương mới vừa gọi điện thoại về, nói tôi chuẩn bị một vài bộ quần áo đưa cho tài xế mang đến bệnh viện, cũng không có nói rõ đó là chỗ nào, có phải là bệnh viện của chúng ta hay không! Cậu hai, cậu làm sao vậy? – trong lúc nói dì Trương lơ đãng thấy vẻ mặt khác lạ của Minh Dạ Phạm, lo lắng hỏi, vì sao mặt anh lại trở nên tái nhợt như thế?

Minh Dạ Phạm nghe được lời của bà..., tâm chợt đau nhói, tay không nhịn được run rẩy, bỗng dưng đứng lên, đẩy ghế ra sau đó chạy nhanh ra ngoài.

Đều là lỗi của anh, tất cả đều là lỗi của anh.

- Cậu hai, không phải cậu nói muốn ăn cơm sao; cậu hai? - Dì Trương bị động tác của anh làm cho sợ hết hồn, kinh ngạc nhìn bóng lưng đang chạy ra ngoài; lớn tiếng hỏi. Nhưng thế anh cứ cấm đầu chạy cũng không trả lời cậu hỏi của bà.

- Mọi chuyện là như thế nào? - dì Trương nhìn bóng lưng cao bay xa chạy không một lời giải thích của anh, nhìn thức ăn đầy bàn nhưng chưa hề động đũa kia mệt mỏi lắc đầu một cái, dường như bắt đầu tư hôm qua mọi chuyện đã thay đổi.

Ánh mặt trời chiếu vào căn phòng màu trắng, chiếu sáng hai bóng dáng đang ngủ ngon giấc. Minh Dạ Tuyệt hừ nhẹ một tiếng, lười biếng duỗi lưng, từ từ mở mắt, anh vừa mơ một giấc mộng tốt đẹp, cả thể thực sự được thả lỏng vô cùng nhẹ nhõm.

Thật lâu, rất lâu anh không có một giấc ngủ an ổn như thế này. Quay đầu lại thấy cô gái đang nằm trên khủy tay anh vẫn chưa tỉnh, mày rậm lập tức lại nhíu chặt.

Vì sao cô vẫn chưa tỉnh? Cũng đã ngủ cả đêm rồi, anh ngủ muộn hơn cô thế mà giờ đã thức rồi, cô vẫn bất tỉnh như thế? Sẽ không phải là. . . . . . .

Một ý tưởng đáng sợ dâng lên trong đầu, khiến cho anh vội vã đứng lên, đưa tay sờ sờ cái trán của cô, cũng may, đã bớt nóng, những điểm đỏ trên cơ thể cũng nhạt hơn, không giống như tối ngày hôm qua đỏ đến dọa người. Nhưng tại sao đến bây giờ cô còn chưa tỉnh đây?

- Này. Tỉnh. - Minh Dạ Tuyệt vỗ nhè nhẹ vào mặt của cô, thấy cô vẫn chẳng có ý muốn tỉnh lại, thậm chí ngay cả một phản ứng nhỏ của không có, tâm đột nhiên trở nên hốt hoảng, chợt bò dậy, nhảy xuống giường liền chạy đi ra ngoài.

Chỉ vài phút sau, anh đã trở lại, sau lưng còn dẫn theo một đám bác sĩ.

- Mau kiểm tra cho cô ấy, không phải các người nói cô ấy chỉ bị dị ứng với cồn rượu không có gì đáng lo ngại sao? Làm sao bây giờ còn chưa tỉnh? Gọi cô ấy cũng không có phản ứng? - Minh Dạ Tuyệt chỉ vào cô gái trên giường, miệng không ngừng chấp vấn bác sĩ.

- Cậu cả đường vội ạ, chúng ta sẽ kiểm tra cho cô ấy ngay, đừng nóng vội, đừng nóng vội ạ! – Một bác sĩ lên tiếng, vội vàng đi tới bên giường kiểm tra cho cô gái đang nằm trên giường, trong lòng không ngừng run rẫy vì cái bộ dạng đang muốn giết người của Minh Dạ Tuyệt.

- Nhanh lên một chút, cũng chẳng biết nuôi mấy ông làm giống gì? Chút chuyện nhỏ như thế cũng làm không xong. Thật sự đúng là phế thải. - Minh Dạ Tuyệt nhìn đám bác sĩ tay chân luống cuống, càng giận dữ mắng mỏ.

- Dạ, dạ, dạ. . . . . . . – Mấy người bác sĩ kia luôn miệng đáp, không dám có bất kỳ chậm trễ nào, tối ngày hôm qua khi anh ôm cô gái này chạy đến đây tìm bác sĩ, mấy y tá kia chỉ nói vài câu mà anh không nghe thuận lỗ tai, anh liền tức giận giống như là muốn đem bệnh viện phá hủy, nếu không phải là viện trưởng chạy tới, không ngừng nhỏ giọng xin lỗi và cầu xin anh bỏ qua thì hiện tại bọn họ đã sớm đã không biết đang ở chỗ nào rồi.

- Cái đó, vị tiểu thư này chỉ là đang ngủ thôi, cũng không có gì đáng ngại. - Kiểm tra một lúc lâu, bác sĩ ngẩng đầu lên nhẹ nhàng nói.

- Ngủ? đã ngủ cả buổi tối rồi, còn ngủ? Nếu như chỉ là ngủ, tại sao gọi mãi cô ấy vẫn không tỉnh lại? Các người dám gạt tôi sao? - Minh Dạ Tuyệt rống giận, dùng tay nắm lấy cổ áo của bác sĩ.

- Cái đó, cậu Minh ạ, có thể là do cô ấy quá mệt mỏi, cho nên mới ngủ sâu hơn người bình thường, còn nữa, ách. . . . . . , - bác sĩ nhìn con ngươi đang phóng hỏa của Minh Dạ Tuyệt, nơm nớp lo sợ, do dự không dám mở miệng.

- Nói - Minh Dạ Tuyệt gầm lên một tiếng, nhìn dáng vẻ ông ta ấp a ấp úng, anh liền muốn đánh người.

- Ách. . . . . . , là như vậy, cái đó. . . . . . Về sau cậu nên tiết chế một chút được không ạ? Tận lực không nên làm cho cô ấy quá mệt mỏi, tôi xem qua cô ấy là do mệt mỏi quá sức, về sau chuyện đó. . . . . . chuyện sinh họat vợ chồng nên tiết chế một chút, không nên làm cho cô ấy quá cực khổ, chỉ cần để cho cô ấy ngủ đầy đủ, không quá hai ngày sau, tôi đảm bảo cô ấy sẽ trở lại bình thường – Bác sĩ run rẫy nói, một cô gái xinh đẹp như thế mà ở cùng một người đàn ông không biết thương hoa tiếc ngọc; đúng là phì phạm?

- À?. . . . . . , cứ như vậy đi? - Minh Dạ Tuyệt buông lỏng hơn sau khi nghe câu nói của bác sĩ, cô và anh có quan hệ quá nhiều, gây ra lao lực? Ngủ một buổi tối mà thôi sẽ không đủ, chỉ thế thôi chẳng có gì nghiêm trọng? Cô gái này sao yếu đuối như vậy mà cũng không chịu đựng được.

Anh nào biết, mấy tháng này Duy Nhất vì quản lý vườn hoa của mẹ, chưa từng có buổi tối nào ngủ sớm hơn mười hai giờ, cũng không chuyện thức trễ hơn sáu giờ, không thể tận mắt thấy hoa thật, càng khiến cô hao tổn thời gian và sức lực hay trong quá trình quản lý. Lâu dài đương nhiên xin thêm mệt mỏi. Đến bây giờ mới ngã xuống đã coi như là may mắn.

- Thân thể của cô ấy rất tốt, chỉ cần để cho cô ấy nghỉ ngơi đầy đủ, khôi phục sức khỏe thì mọi chuyện không thành vấn đề. – Bác sĩ cam đoan.

- Tôi biết rồi, các người ra ngoài đi! - Minh Dạ Tuyệt đồng ý một tiếng, phân phó bọn họ cùng đi ra ngoài. Như có điều suy nghĩ nhìn người trên giường. Thiếu ngủ? Không phải cô cả ngày đều ở nhà sao? Còn nghỉ ngơi không đủ?

Lúc anh đang ngẩn người nhìn Duy Nhất, điện thoại di động đột nhiên vang lên. Mắt lạnh lùng chiếc điện thoại từ trong túi ra, bấm nút trả lời.

- Alo

- Tổng giám đốc, nơi này có một phần tài liệu khẩn cấp cần anh ký tên. - Đầu dây điện thoại kia truyền đến giọng nói cung kính của Phương Lập Được. Không hỏi hắn đang chỗ nào, không có vấn đề lúc nào thì đến công ty.

- A, chờ một chút, tôi lập tức đến. . . . . .

Đang lúc anh vừa mới định trở về công ty, cửa ‘ Bành ’ một tiếng bị người đạp vào, ngay sau đó hấp tấp xông tới bên cạnh anh, sau đó chạy như bay đến bên giường của Duy Nhất, anh nhíu chặt lông mày, làm sao cậu ta biết bọn họ ở chỗ này?

- Cô ấy như thế nào? Hiện tại ra sao? - Minh Dạ Phạm nhìn cô gái đang ngủ trên giường, xoay người lại vừa hỏi vừa nhìn chằm chằm vào Minh Dạ Tuyệt.

Minh Dạ Tuyệt, nhìn vẻ mặt đầy lo lắng của anh, nguy hiểm híp mắt lại, nhưng không có lên tiếng. Dù ngày hôm qua nhìn không thèm nhìn Phạm, hiện tại anh cũng nhìn rõ ràng, nhưng anh biết Phạm có cảm xúc rất đặc biệt với người nằm trong giường.

- Tổng giám đốc? Tổng giám đốc? - Trong điện thoại di động truyền đến giọng đầy vẻ nghi ngờ của Phương Lập Được, không biết tổng giám đốc có chuyện gì hay không? Có vẻ như không đúng lắm?

- Đem tài liệu đến bệnh viện, có gì cần phải xử lý thì đem đến bệnh viện cho tôi, hôm nay tôi không đến công ty. - Nghe được lời nói của người bên kia điện thoại, Minh Dạ Tuyệt nhìn sự bất mãn của em trai mình, chần chờ không lên tiếng. Anh không thể để mặc Phạm tiếp xúc với cô, nếu cô gái này; đã là người của anh thì không ai khác được phép đụng vào.

- Dạ? Vâng - Phương Lập Được nghe được lời phân phó của anh thì lập tức đồng ý, nghe tiếng điện thoại chỉ còn lại tút tút dài thì buông điện thoại xuống. Hôm nay tổng giám đốc làm sao vậy? Đi theo anh nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nghe anh nói không đi làm. Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?

- Rốt cuộc cô ấy như thế nào rồi? Anh làm sao lại khiến cô ấy như thế? - Minh Dạ Phạm vừa thấy anh cúp điện thoại, đè ép lửa giận trong lòng. Từ từ hỏi.

Tuyệt đã làm gì Duy Nhất rồi, nếu không, hiện tại cô sẽ không nằm ở trên giường.

- Đừng nói em quan tâm đến chuyện này nhé? Phạm, em không cảm thấy những chuyện này đã ra ngoài phạm vi của em rồi sao? - Minh Dạ Phạm lẳng lặng nhìn anh, gương mặt trở nên cứng ngắt, những lời nói kia coi như là cảnh cáo có phải không, cũng là để cho anh nhận rõ thân phận của cô.

Không phải Tuyệt không bao giờ quan tâm đến Duy Nhất hay sao, từ khi nào anh lại quan tâm đến cô như thế.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.