Minh Dạ Phạm nhận thấy được cô từ từ lui về phía sau, liền bắt lấy tay của cô, cầm giữ eo của cô, không để cho cô có bất kỳ cơ hội nào chạy thoát.
- Anh. . . . . . , buông ra.- Duy nhất ngẩng đầu nhìn về phía Minh Dạ Phạm, lòng liền nóng giận, từ khi bắt đầu cô đã không nên cùng anh tới đây.
- Cô sợ sao? Anh ta chỉ là hơi lạnh lùng một chút mà thôi, thật ra thì người rất tốt. Chỉ cần cô thật lòng đối với anh ấy, anh ấy sẽ nghiêm túc đối với cô. Chẳng lẽ trong trí nhớ của cô, anh ta như thế nào cô không biết sao, đã quên rồi sao? Thử tiếp nhận lại anh ấy một lần nữa! Được không? - Minh Dạ Phạm nhìn vẻ mặt căng thẳng của cô, nhẹ nhàng nói. Anh chỉ muốn giúp cô mà thôi, hơn mấy tháng rồi, bọn họ vẫn như người xa lạ, cái này là sao?
- Tại sao lại làm như vậy? Chuyện của tôi và anh ấy, không cần anh quan tâm. Rốt cuộc anh muốn làm cái gì? - Duy Nhất cắn răng mà nói ra. Anh đây là muốn làm cái gì? Nhìn tháng ngày của cô trôi qua trong im lặng như thế được sao, cho nên phải làm cho cuộc sống của cô trở nên ồn ào sao?
- Ha ha, đừng nóng giận, tức giận dễ dàng bị già lắm đó. - Minh Dạ Phạm dịu dàng cười, làm thế nào mà nhìn thấy Minh Dạ Tuyệt lại như nhìn thấy khủng long vậy? Anh cả đáng giận đến thế sao?
- Tôi nói lại một lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-truoc-cua-tong-giam-doc-satan/3247685/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.